Trong nhóm chat offline ‘Các thiên thần Victoria’s Secret’:
【「Link video」Là ai đã lén lút yêu đương mà không nói lời nào? A, hóa ra là quý cô Kinh Kinh của chúng ta đây mà「liếc xéo」「đao」】
【Tớ hỏi cậu sao dạo này cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi nhe răng cười toe toét, không phải cậu nói là đang xem Tiểu Oa sao?「Hình ảnh」Hoá ra Tiểu Oa đã tu luyện thành người「Mỉm cười」】
【Cười chết mất, đừng nói chứ, có khi Tiểu Oa biến thành người sẽ thật sự cùng một kiểu với bạn trai của Kinh Kinh: Da đen, vạm vỡ, bố bỉm「Wow」】
【JING: Không phải…… thật tình không có lén lút yêu đương「Cười ra nước mắt」Vẫn chưa phải bạn trai đâu】
【《Vẫn》chưa phải, nghĩa là sắp phải, rất nhanh sẽ phải, đúng không!】
【Có lẽ tối nay sẽ phải「Cười lé mắt」】
【Cậu không thành thật khai báo thì đừng hòng ra khỏi ký túc xá, tối chắc chắn là không được đâu nhá】
【JING: Á「Gục ngã」】
【JING: Thật ra chỉ tình cờ quen biết thôi, thời gian cũng không dài, tính ra mới hơn hai tháng】
【Wow, hơn hai tháng mà đã ngọt ngào thế rồi sao】
【Wow, hơn hai tháng mà Tiểu Oa đã được người ta nuôi rồi】
【Wow, hơn hai tháng mà Kinh Kinh đã biến thành 11 rồi】
【Wow, hơn hai tháng mà cậu đã toàn tâm rồi ý rồi hả】
【JING: Một lòng một dạ đâu phải tớ nói, rõ ràng là anh ấy nói mà (nói nhỏ)】
【Vậy thì xin chúc mừng cậu nhé (biểu tượng cảm xúc)】
【Vậy thì xin chúc mừng cậu nhé (biểu tượng cảm xúc)】
【Vậy thì xin chúc mừng cậu nhé (biểu tượng cảm xúc)】
……
Mạnh Kinh Hồng cười bất lực, không tham gia vào nhóm chat ký túc xá nữa.
Đặt điện thoại xuống, cô hít thở sâu một hơi, tim vẫn đập rất nhanh.
Cô vuốt màn hình video ngắn, lại vào trang chủ của Huống Dã.
——Bức ảnh chụp chung với Tiểu Oa đăng vào buổi trưa đã bị xóa.
Mở wechat, nhấp vào ảnh đại diện được ghim, lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở liên kết trang chủ mà anh gửi.
Đang do dự xem phải trả lời thế nào, một số lạ đột nhiên gọi đến.
Đồ ăn được đặt đã đến.
Mạnh Kinh Hồng – người không gọi đồ ăn đặt ngoài, đã sớm không còn ngạc nhiên nữa: “Anh cứ để vào tủ đồ ăn bên ngoài là được.”
Đối phương lại nói đơn hàng này nhất định phải tự tay nhận.
Mạnh Kinh Hồng cầm áo khoác và lập tức xuống lầu, không mảy may nghi ngờ.
——Mấy ngày trước chàng trai cũng đã đặt cho cô món tôm hùm vài trăm tệ, nhân viên giao hàng cũng yêu cầu cô phải nhận hàng tận tay.
Buổi chiều, tiết học cuối cùng vừa kết thúc, thang máy ký túc xá đông nghịt, người ra vào như mắc cửi.
Bước vội ra cửa, Mạnh Kinh Hồng quay đầu tìm mãi mà không thấy nhân viên giao hàng đâu, đang định gọi điện thì đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Bạn học Mạnh Bé Út?”
Giật mình quay người, Mạnh Kinh Hồng chợt sững người.
——Một bó hoa hồng gần ngay trước mắt, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi.
Bó hoa từ từ hạ xuống, phía sau là một gương mặt đẹp trai sâu sắc.
Mạnh Kinh Hồng trợn tròn mắt: “Sao anh lại đến đây?!”
“Lâu vậy rồi mà chưa từng đến trường em.” Huống Dã đưa bó hoa hồng cho cô và nhướng đôi mày kiếm: “Khiến người theo đuổi là anh đây thấy mình không xứng đáng.”
Giọng anh không to không nhỏ, nhưng người và hoa đều quá nổi bật khiến người qua kẻ lại ai cũng dừng chân lắng nghe.
Dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, Mạnh Kinh Hồng đỏ mặt nhận lấy bó hoa, hàng mi của cô run rẩy vì ngạc nhiên,”Ôi, đây là màu gì thế?”
Hoa hồng hôm nay không phải màu cam, lại giống màu cam pha với màu kem mềm mại, có cảm giác ngọt ngào mềm mịn.
Cách gói hoa cũng rất trang nhã, chất liệu ren lưới tuyệt hảo bao quanh bó hoa, giống như tà váy tutu.
“Màu champagne, đẹp không.” Huống Dã trả lời: “Ông chủ nói ý nghĩa là chung tình với một người.”
“Mười một đóa hoa, chung tình một người——” Anh tặc lưỡi, ngước mắt nhìn vào cô gái: “Vừa khéo xứng với Bé Cưng nhà chúng ta.”
Khóe môi Mạnh Kinh Hồng cong lên, gò má hơi cúi thấp còn tươi xinh hơn cả hoa hồng.
“Vậy sao lại nói là giao đồ ăn?” Cô hỏi nhỏ: “Vừa nãy ai gọi điện cho tôi vậy?”
Huống Dã ra hiệu bằng mắt về phía người giao hàng đứng trước tủ để đồ ăn ngoài: “Vừa nãy gặp một shipper, ‘hối lộ’ cậu ấy một chút.”
“Đói không?” Anh đưa tay chạm nhẹ vào má cô, mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: “Đi thôi, dẫn em đi ăn một bữa ngon.”
“Vậy anh chờ tôi một chút.” Mạnh Kinh Hồng rũ mắt ám chỉ bó hoa trong lòng: “Tôi về ký túc xá cất nó đã.”
“Ừhm, không vội.”
Mạnh Kinh Hồng bước nhanh vào thang máy, suốt dọc đường mặt cô cứ luôn đỏ bừng.
Cũng may mấy cô bạn cùng phòng không cho cô ra ngoài vẫn chưa về, cô đặt hoa hồng xuống, nhanh chóng cột mái tóc dài thành đuôi ngựa cao.
Không cần trang điểm vì dù sao chàng trai này cũng nhìn không ra—— Anh chỉ phán đoán cô có trang điểm hay không giới hạn ở việc cô có tô son hay không.
Cởi áo khoác, Mạnh Kinh Hồng thay chiếc áo sơ mi rộng thùng thình bằng chiếc áo phông ngắn màu trơn. Mỗi lần cô mặc kiểu áo bó sát cơ bản này thì Trang Ý đều nhìn chằm chằm và bình luận “Có một kiểu gợi cảm giả vờ như không biết mình có vóc dáng đẹp”.
Lại xuống lầu, đối mặt với ánh mắt chàng trai.
——Hình như đánh giá của Trang Ý thật sự có lý……
Mãi đến khi cô gái duyên dáng bước đến trước mặt, ánh mắt Huống Dã mới hơi dao động, ngay lập tức thu lại ánh nhìn vừa khóa chặt vào cô.
Cong khóe môi tự giễu.
Cái gọi là ‘đặc trưng phái nữ’ này hơi huyền bí, đôi khi chẳng liên quan gì đến sự nữ tính thông thường.
Rõ ràng chỉ là áo phông tay lỡ và quần jean nhạt nhẽo thanh đạm, nhưng lại đánh thẳng vào bản năng nam giới—— Mời mọc anh thừa nhận rằng anh cũng là một người đàn ông thích ngực to eo nhỏ, chân dài mông cong, cũng là một kẻ trần tục……
“Anh định đâu thế?” Cô gái không hề hay biết mình đang quyến rũ người ta, vuốt lại mái tóc dài sau gáy và mỉm cười rạng rỡ với anh.
Thái dương của Huống Dã lại đột ngột khẽ giật.
“Nghe theo em.”
“Trưa nay ăn muộn, tôi vẫn chưa đói lắm……” Mạnh Kinh Hồng thoáng nghĩ: “Hay chúng ta đi đâu đó dạo trước?”
“Được thôi.” Chàng trai dừng lại và nhướng mày: “Vậy đi dạo quanh trường em đi.”
Im lặng hồi lâu, cô gái mới liếc chàng trai một cái sâu xa: “Trên mạng vẫn chưa đủ thu hút sự chú ý hay sao, nhất định phải để cả trường chúng tôi đều biết sao……”
Lòng dạ bị bóc trần, chàng trai hừ mũi, cười khẽ: “Không phải đã xóa rồi sao.”
“Thật à?” Mạnh Kinh Hồng đảo mắt, giả vờ không biết: “Sao lại xóa vậy?”
Huống Dã diễn xuất cùng cô, thở dài một hơi: “Dù sao cũng là tin giả.”
“Hả?” Mạnh Kinh Hồng giật mình: “Bị phán là tin giả hả?”
“Năm mươi năm mươi thôi.” Chàng trai thản nhiên đút tay vào túi, “Tiểu Oa thì là của em thật, còn anh thì——”
Anh dừng lại, có ý sâu xa khác: “Anh thì muốn là vậy thật. Nhưng có người lại không chịu gật đầu nói muốn.”
“……”
Hóa ra là chờ cô ở đây.
Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu khịt mũi, cô không đáp lời cũng không nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của chàng trai.
Đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng cười khúc khích của mấy cô gái, Mạnh Kinh Hồng quay đầu thì thấy mấy cô bé trường cấp ba trực thuộc đã tan học.
Không biết là đã hóng được tin trên mạng, hay vì gương mặt của chàng trai quá nổi bật mà mấy cô nhóc này cứ loanh quanh trước mặt họ mãi không chịu đi.
Huống Dã hờ hững liếc mắt sang, khuôn mặt của mấy cô bé lén lút nhìn trộm lập tức đỏ bừng, bọn họ trao đổi bằng ánh mắt rồi cười hihi haha chạy vụt đi.
Anh lười biếng thu lại tầm mắt, chợt nghĩ đến điều gì đó: “Trước kia em cũng học trường cấp ba trực thuộc nhỉ?”
“Đúng vậy.” Mạnh Kinh Hồng thờ ơ nhún vai: “Ngơ ngẩn ở đây hơn chục năm rồi.”
Chàng trai chậm rãi khép mắt lại, khẽ bật cười.
“Cười gì đó?” Cô gái hỏi ngay.
“Cười anh may mắn.” Huống Dã nhìn Học viện múa như một vườn hoa: “Nếu em không học cái ‘trường nữ sinh’ này, đoán chừng chưa đến trung học, ngày nào cũng sẽ có một nhóm các cậu nhóc chắn đường em.”
“Ý của anh là——” Mạnh Kinh Hồng liếc anh bằng khóe mắt sắc lẹm: “Nếu anh không học trường nam sinh thì chưa đến trung học đã đi chắn đường mấy cô gái khác rồi hả?”
“……”
Thật tình, càng ngày cô càng biết cách phản đòn.
Chàng trai cười tự giễu: “Không đời nào. Mắt nhìn của anh cao lắm.”
Mạnh Kinh Hồng hừ khẽ: “Không phải người nào tôi cũng vừa mắt đâu.”
“Nên mới nói——” Huống Dã dừng bước, bước nhẹ đôi chân dài và đối mặt với cô gái: “Bao năm qua chúng ta vẫn độc thân, chẳng phải là đang chờ ông trời tác hợp sao?”
Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu mỉm cười: “Anh còn tin ông trời?”
——Một chàng trai chọc giếng đá trời, vốn không nên sợ ma quỷ, không tin số phận.
Huống Dã cười khẽ, không đồng ý cũng không phủ nhận: “Mọi việc anh luôn tin rằng thành bại là do con người.”
Thoáng dừng lại, anh nheo đôi mắt đen sâu thẳm: “Chỉ có em, anh tin là định mệnh an bài.”