Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 29

Định mệnh an bài.

Một câu kiên định tới mức có chút nặng nề.

Rốt cuộc thế nào mới là định mệnh an bài?

Hàng mi cô run khẽ, trong đầu Mạnh Kinh Hồng hiện lên cảnh chiếc xe việt dã ngang ngược chắn đường mình.

Hoặc đôi tay vững vàng đỡ được cô lúc cô ngã ngựa……

Khóe môi hơi cong lên, Mạnh Kinh Hồng kiêu ngạo hừ khẽ: “Nói cứ như thể…… tôi đã bị bán cho anh rồi vậy.”

Huống Dã ngang ngược một cách chính đáng: “Nếu muốn ép mua ép bán, lần đầu gặp mặt anh đã trói em lại rồi.”

“Định mệnh an bài, cũng không có nghĩa là không cần sự cố gắng của con người.” Anh nắm lấy một bàn tay của cô gái, bao trọn bằng bàn tay to lớn, cười cà lơ phất phơ.

“Không phải chúng ta đang dốc sức theo đuổi hay sao?”

Mạnh Kinh Hồng tặc lưỡi, lườm chàng trai.

Nhưng đôi tay đang nắm chặt vẫn không buông.

Đi thêm vài bước nữa, họ đã đi hết một vòng quanh trường—— Nơi này vốn nhỏ, lại còn nhét thêm một tòa nhà của trường cấp ba trực thuộc, đi một vòng cũng chỉ mất chừng 10 phút.

Rảo bước ra khỏi cổng trường, hai người vừa trò chuyện vừa dạo chơi, không có mục đích—— Cũng không cần mục đích.

Có nhau kề bên, chính là nơi dừng chân.

“Phải rồi, anh có quen biết một luật sư.” Huống Dã hơi hất cằm về phía cô gái và nhíu mày: “Nên tố cáo những kẻ xấu xa nói năng xằng bậy đó.”

“Không cần đâu.” Mạnh Kinh Hồng mỉm cười với chàng trai: “Anh đã giúp đỡ xử lý rất tốt rồi.”

Mấy “cảnh hậu trường” của anh tuy rất xấu hổ nhưng lại thực sự hiệu quả. Buổi chiều Mạnh Kinh Hồng xem lại khu vực bình luận của mình, về cơ bản những tin đồn bịa đặt đã biến mất.

Bây giờ mọi người đều có ấn tượng rất tốt về họ, khen ngợi và đẩy thuyền các kiểu. Nếu cô cứ cố chấp so đo với vài con chuột đáng ghét không đáng giá, ấn tượng của người khác trái lại sẽ càng tồi tệ……

“Được.” Huống Dã nén nhịn thay cô gái nhà mình đến khó chịu, nhưng nếu cô không muốn trút giận thì anh cũng tôn trọng quyết định của cô: “Cần thì cứ lên tiếng.”

Không biết đã đi vào công viên ven đường từ lúc nào, Mạnh Kinh Hồng nhìn những búp sen trong hồ nhân tạo, khẽ nhíu hàng lông mày đen nhánh.

“Tôi thấy video của anh cũng có khá nhiều lượt truy cập…… Có ảnh hưởng gì đến công việc của anh không?”

Huống Dã liếc nhìn cô, mỉm cười: “Quan tâm anh đến vậy à?”

Mạnh Kinh Hồng không nói gì.

Cứ cảm thấy nụ cười của chàng trai có hơi miễn cưỡng.

“Yên tâm đi.” Anh thở dài, nhìn sạp cờ tướng cách đó không xa, “Đã thế này rồi, còn có thể ảnh hưởng đến đâu.”

Mấy ông cụ cầm quân cờ đập xuống bàn kêu lạch cạch, Mạnh Kinh Hồng nhìn đôi mắt ảm đạm mịt mờ của chàng trai, muốn mở lời lại không biết nhắc đến từ đâu.

Cô đã nhận ra từ sớm rằng công việc của anh có vấn đề, nhưng không tiện hỏi thăm lung tung.

Mím môi muốn nói lại thôi, chàng trai bên cạnh lại chủ động mở lời: “Em có biết trước đây công việc cụ thể của anh là gì không?”

Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu: “Tôi xem bộ phim về vệ sĩ của Lý Liên Kiệt rồi—— cũng không khác mấy nhỉ?”

Huống Dã nói “Ừhm”: “Nói cho đúng thì chính là Hộ vệ an ninh của Cục Cảnh vệ thuộc Văn phòng Chính phủ.”

“Thế…… Được tính là Cảnh vệ hay là Cảnh sát?” Mạnh Kinh Hồng không kìm được sự tò mò, dù sao cả đời này có lẽ cô sẽ không gặp được người thứ hai có lý lịch trong sạch như vậy.

Huống Dã mỉm cười: “Là biên chế của Quân đội Giải phóng Nhân dân. Tính là Cảnh vệ vũ trang, cũng được coi như Cảnh sát.”

Mạnh Kinh Hồng gật đầu nửa hiểu nửa không, im lặng hồi lâu cô mới ngước mắt lên nhìn chàng trai: “Tôi nhớ anh từng nói bây giờ đã không còn làm công việc này nữa …… Đã có chuyện gì sao?”

Huống Dã nhìn mấy ông cụ đang tranh cãi không ngừng vì một nước cờ, hồi lâu không lên tiếng.

Chờ cho sạp cờ yên tĩnh trở lại, anh mới thản nhiên mở lời: “Năm ngoái vào lúc Thủ tướng nước Lê đến, anh nhận trọng trách bảo vệ——”

“À, tôi biết.” Mạnh Kinh Hồng thoáng nhớ ra, mỉm cười với vẻ hơi ngượng ngùng, “Trước đây Trang Ý có cho tôi xem video—— anh biết chứ nhỉ? Anh có mấy video hot lắm đó.”

Chàng trai lắc đầu tự giễu: “Anh cũng không ngờ sẽ bị đưa lên mạng.”

Thoáng ngừng lại, anh rũ mắt xuống: “Chính vì chuyện này mà anh bị đình chỉ công tác.”

“Đình chỉ công tác?” Mạnh Kinh Hồng trợn tròn mắt: “Tại sao?”

Cô ngẫm nghĩ: “Chỉ vì anh nổi tiếng trên mạng? Nhưng video cũng đâu phải do anh quay……”

“Do tính chất công việc quyết định.” Huống Dã quay sang cô gái, giọng anh rất bình thản: “Công việc của anh, có thể nói là bảy phần giữ bí mật, ba phần bảo vệ. Dù hiện tại bị đình chỉ công tác, hay sau này cởi bỏ quân phục, có những chuyện có thể nói, có những chuyện không thể nói và có những chuyện cả đời cũng không được nói.”

Anh đập mạnh một tay lên lan can hồ: “Với anh mà nói, nổi tiếng không phải chuyện gì tốt đẹp.”

Mạnh Kinh Hồng chớp mắt, chậm rãi “Ồ” lên.

Chàng trai dựa lưng vào hàng rào sắt: “Quyết định đình chỉ công tác như thế, anh hiểu và cũng phục tùng. Chỉ là……”

“Chỉ là có chút không cam lòng, đúng không?” Mạnh Kinh Hồng tiếp lời anh, lại chợt nhớ ra điều gì đó, cô mỉm cười: “Bây giờ tôi đã hiểu, đêm đó ở ngoài trời anh nói cuộc sống của anh giống như một chuyến tàu lửa đến ga sớm, là có ý gì.”

Xem ra, sự ràng buộc giữa người với người thật sự kỳ diệu.

Bọn họ không hề có bất kỳ mối liên quan nào, ngay cả cuộc gặp gỡ cũng là tình cờ, nhưng ngay tại thời khắc đó lại hoàn toàn đồng cảm thấu hiểu cho nhau.

Có lẽ đây cũng là một kiểu định mệnh an bài……

“Trước đó anh đã nói với em tại sao mình lại muốn vào Học viện quân sự.” Huống Dã nói tiếp: “Trai tráng trong quân đội, ít nhiều đều có giấc mộng anh hùng lập nghiệp kiếm công danh.”

“Trước đây khi được chọn vào Cục Cảnh vệ, anh rất phấn khích, cũng thấy rất vẻ vang.”

——Bảo vệ an toàn cho lãnh đạo chính là phục vụ đất nước.

Tập luyện nghiêm khắc ròng rã 10 năm, từ thể lực, đấu đối kháng, bắn súng đến phân tích tình báo anh đều là người được chọn trong vạn người, không phải cũng vì niềm vinh quang này hay sao.

“Mỗi lần nhận nhiệm vụ anh đều chuẩn bị sẵn sàng để đỡ đạn bất cứ lúc nào, cho dù thực sự không quay về được, da ngựa bọc thây anh cũng cam lòng.” Chàng trai thoáng ngừng lại rồi chậc lưỡi tự giễu, “Không ngờ kết quả lại thế này……”

Giống như cô đã nói, không cam lòng.

Nghẹn uất.

Mạnh Kinh Hồng nhìn đôi mắt giấu kín cõi lòng của chàng trai, rơi vào im lặng.

Những trải nghiệm của anh độc đáo và bất lực, cô nói không thành câu những lời có tính xây dựng, đến lời an ủi cũng có vẻ nhạt nhoà.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô khẽ nói: “Nếu đình chỉ công tác thì sau này vẫn có thể phục chức nhỉ?”

Huống Dã nhìn chằm chằm vào mặt hồ lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, cũng mông lung.

“Có lẽ vậy. Có thể chuyển công tác, cũng có thể……”

Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đã nhẹ nhàng đặt lên cánh tay anh.

Chàng trai nhìn sang, thấy đôi đồng tử của cô gái được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu hổ phách ấm áp.

“Rồi sẽ qua thôi.” Cô dịu dàng nói với anh: “Tựa như những lời anh đã nói với tôi hôm đó, lúc không có phương hướng thì cứ bước đi trên cánh đồng hoang và hóng gió.”

Cô nhướng mày, mỉm cười phóng khoáng: “Chờ khi xuất phát lần nữa, phong cảnh vẫn đẹp như xưa!”

Huống Dã nhìn vào đôi mắt ấm áp và sáng ngời của cô gái, lúm đồng tiền dần hiện ra.

“Xem ra em đã tìm thấy phương hướng để bắt đầu lại rồi?”

“Vẫn chưa hẳn.” Mạnh Kinh Hồng nhún vai: “Nhưng hẳn là tôi đã tích lũy đủ sức mạnh để bắt đầu lại.”

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy không dao động của cô, Huống Dã bật cười khe khẽ.

“Này.” Mạnh Kinh Hồng học theo những lời mà chàng trai đã từng trêu chọc cô, “Sao hôm nay anh cứ lén lút cười hoài vậy?”

“Vui.” Huống Dã nhướng mày với cô: “Nhìn thế này thì có vẻ như anh vẫn thu hoạch được nhiều hơn một chút.”

“Thu hoạch cái gì?” Mạnh Kinh Hồng hỏi.

“Chắc là anh, đã tìm thấy——” Chàng trai dừng lại, lại một lần nữa khóa chặt ánh mắt sâu thẳm của mình lên người cô gái trước mặt, “Người bạn đồng hành để bắt đầu lại.”

Mạnh Kinh Hồng thoáng sững sờ, hàng mi cô run rẩy, từ từ cụp mắt xuống.

“Nhưng mà, dường như cô ấy chưa làm được gì cho anh cả. Cũng không giúp được gì……”

“Không cần cô ấy giúp.” Huống Dã nói, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào người cô như cũ.

“Cô ấy đứng đây, anh chỉ cần nhìn cô ấy là toàn thân cứ có sức mạnh vô tận.”

Khóe miệng và xương gò má cùng nhếch lên, Mạnh Kinh Hồng ngẩng đầu.

Đối diện với chàng trai mấy giây bằng ánh mắt lấp lánh, cô mỉm cười: “Tôi cũng rất vui vì anh sẵn lòng kể cho tôi nghe những điều này.”

Ánh mắt anh thoáng dao động, Huống Dã đứng thẳng dậy, bước từng bước một về phía cô gái.

——Mí mắt chợt ươn ướt.

Những hạt mưa to như hạt đậu đã theo đó tuôn rơi.

Mạnh Kinh Hồng ngơ ngác lau trán: “Sao lại đổ——”

Còn chưa nói dứt câu thì cô đã bị chàng trai nắm lấy tay.

Chạy băng băng qua hồ sen, họ đi vào đình nghỉ mát ở cuối con đường lát gỗ.

Cô gái thở hổn hển: “Dự báo thời tiết cũng không nói là sẽ có mưa……”

“Mưa rào thôi, lát nữa sẽ tạnh.” Huống Dã liếc nhìn bầu trời vẫn trong xanh: “Hay là——”

Chợt ngừng lời khi nhìn sang cô gái.

Cơn mưa đến bất ngờ và cũng dữ dội, quần áo tóc tai của cô đều ướt sũng.

Tóc mai dính vào trán, lớp áo mỏng cũng ôm sát b* ng*c cao ngất, màu sắc cũng càng đậm hơn.

Lấy khăn giấy từ trong túi ra, Mạnh Kinh Hồng đưa cho chàng trai: “Cho này——”

Ánh mắt Huống Dã dao động rồi nhận lấy.

Rút một tờ khăn giấy mềm ra, anh đưa tay ấn lên thái dương cô gái.

Mí mắt ướt át của cô trợn to trong phút chốc, rồi lập tức run rẩy.

“Tôi có mà. Anh tự lau cho mình đi……”

Huống Dã không dừng tay lại: “Anh có lạnh đâu.”

Lau khăn giấy qua chân mày, đôi mắt trong làn mưa rồi nhẹ nhàng lau gò má—— Làn da vốn trắng ngần của cô gái bị thấm ướt, mềm mại như thạch sữa.

Rõ ràng đang lau mặt, nhưng sau lưng Mạnh Kinh Hồng lại bắt đầu tê dại.

Cô cúi đầu đẩy tay chàng trai: “Được rồi, anh lau đầu đi, coi chừng bị cảm lạnh——”

Còn chưa nói xong thì chính cô đã bị hắt xì.

“Lạnh?” Huống Dã trầm giọng lên tiếng.

Mạnh Kinh Hồng buông tay che mũi ra rồi lắc đầu.

“Túi chườm nóng——” Chàng trai đổi từ ngữ, hỏi, “Miếng dán làm ấm, hay là?”

Mạnh Kinh Hồng vô thức nhìn bàn tay trống rỗng của mình: “Anh mang theo?”

Anh không trả lời.

Trực tiếp bao bọc cô trọn vẹn bằng đôi cánh tay rắn chắc.

Bị ôm vào lòng, Mạnh Kinh Hồng lẳng lặng bật cười.

Hóa ra là miếng dán làm ấm kiểu này—— ấm áp dính sát.

“Anh làm gì vậy.” Ngoài miệng vẫn tỏ vẻ chê bai, cô đánh vào eo đang sũng nước của chàng trai: “Mới vừa lau khô đã làm tôi ướt rồi……”

Huống Dã không buông tay, “Vậy đổi sang lò sưởi?”

Biết rõ là một cái hố, thế mà Mạnh Kinh Hồng vẫn nhảy và trong.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa sen mới nở trong lồng ngực chàng trai, đôi mắt hạnh sáng ngời: “Lò sưởi gì cơ?”

Huống Dã không nói gì, đôi đồng tử đen láy của anh xoáy sâu vào cô, anh dùng bàn tay nóng bỏng nắm lấy cổ tay cô, ngao du xuống vạt áo của mình.

Đầu ngón tay đã luồn vào, anh chợt dừng lại.

Cố ý thở dài tỏ vẻ khó xử: “Cái này chỉ có bạn gái mới được chạm vào thôi.……”

Mạnh Kinh Hồng bĩu môi hừ khẽ: “Ai thèm——”

Vừa định rút tay về thì bàn tay còn lại đã bị bắt lấy.

Cùng bị đưa vào vạt áo đã vén lên, ấn lên cơ bụng sáu múi săn chắc.

Mạnh Kinh Hồng nín thở.

Thứ nóng bỏng không chỉ có lòng bàn tay, mà đến cả đầu óc cô cũng có cảm giác bị nung chảy.

Bất giác đỏ bừng mặt, cô cúi đầu thật thấp.

Khóe miệng lại lén lút cong lên……

Nhìn vành tai đỏ bừng đến thấy rõ cả mạch máu, chàng trai cũng cong khóe môi: “Nóng rồi sao?”

Mạnh Kinh Hồng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Không chỉ nóng.

Mà còn rất cứng.

Như tường thành được xây bằng gạch khối, có cảm giác mạnh mẽ và vững chãi……

Cô không dám ngẩng đầu đối diện với người kia, chỉ cất giọng khàn khàn: “Không phải anh nói là chỉ dành cho bạn gái thôi sao……”

Huống Dã cười khẽ: “Anh đâu có nhỏ mọn đến thế, tệ đến mấy em cũng là Bé Cưng của anh.”

Giọng điệu của anh đầy ẩn ý, đôi mắt đen láy mờ ám: “Hơn nữa, đợi đến khi được chuyển sang chính thức, còn sợ không có thứ càng nóng hổi hơn sao?”

Mạnh Kinh Hồng sửng sốt, thần kinh giật thót.

…… Lưu manh!

Lườm chàng trai bằng đôi mắt đỏ hoe, cô rút tay ra khỏi áo anh, vỗ vào cơ bụng anh một cái nghe bôm bốp.

Huống Dã cắn răng sau, cúi đầu bật cười thành tiếng, cứ như thể rất sung sướng khi bị đánh.

Kéo lại vạt áo, bàn tay to lớn của anh vụt qua, lại ôm người kia vào lồng ngực.

Tiếp tục ôm nhau giữa ngày mưa.

Tiếng mưa rơi càng thêm nặng hạt.

Mưa rơi dưới mái hiên dệt thành màn nước dày đặc, bao bọc họ trong đình, tạm thời ngăn cách họ với cả thế giới.

“Huống Dã.” Mạnh Kinh Hồng dịu dàng lên tiếng trong lòng chàng trai.

“Ừhm.” Huống Dã hài lòng cong môi—— Anh thích nghe cô gọi mình như vậy.

Cả tên lẫn họ của anh được nghiền ngẫm trong miệng người mình thích, tim anh mềm nhũn, xương cốt tê dại.

“Chiều thứ Sáu anh có rảnh không?” Cô gái hỏi tiếp.

Chàng trai nhướng mày: “Phải xem ai hẹn đã.”

Mạnh Kinh Hồng mỉm cười: “Có thể mời anh đến dự lễ tốt nghiệp của tôi được không?”

Cô nghĩ, không có thời điểm nào tốt hơn thế này.

Khi một chặng đường tuổi trẻ kết thúc, mời anh chính thức tham dự vào cuộc đời cô.

——Là người bạn đồng hành tình cờ.

Càng giống mối tình đầu, tâm ý tương thông.

“Rất đỗi vinh hạnh.” Anh đã đồng ý, kề đôi môi đang mỉm cười vào tai cô, “Chờ không kịp để chúc mừng Bé Cưng nhà ta tốt nghiệp rồi.”

“Về sau trên cánh đồng hoang đều là phong cảnh đẹp.”

Bình Luận (0)
Comment