Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 33

Phòng bệnh đêm khuya rất yên tĩnh, thậm chí ngoài cửa sổ còn không có tiếng gió.

Mạnh Kinh Hồng dần dần chớp mắt, nhìn thẳng vào chàng trai.

“…Ý anh là gì?”

Mi mắt Huống Dã khẽ lay động, anh vừa định nói thì ngoài phòng bệnh bỗng vang lên một tiếng gào khóc.

——Sấm sét giữa trời quang, xé tan tim phổi.

Vang vọng giữa bệnh viện lúc nửa đêm, khiến người nghe cũng đau xót theo.

Mạnh Kinh Hồng rụt người vào trong chăn, ánh mắt bất an dao động.

Huống Dã nhìn cô gái chằm chằm rồi liếc mắt nhìn về phía cửa phòng.

——Tiếng khóc phía sau cửa dường như đang thay anh trả lời…

Đến khi tiếng khóc xa dần, chàng trai mới cất giọng trầm khàn: “Đồng đội của anh.”

“Nhiệm vụ lần này đã hy sinh.”

Mạnh Kinh Hồng chết lặng, ánh mắt run rẩy nhìn về phía cửa phòng.

Gần như không còn nghe thấy tiếng gào khóc ngoài kia, nhưng còn đinh tai nhức óc hơn lúc ban đầu…

“Anh ấy mất ngay trước mắt anh.” Huống Dã nhắm mắt lại, giọng khô khốc đến khàn đặc: “Một phát bắn nổ đầu.”

“Lúc anh lao lên thế chỗ chẳng nghĩ gì cả—— Cũng không kịp nghĩ. Nhưng trong đầu tự dưng lại hiện lên gương mặt em.”

Anh khựng lại, bật cười tự giễu: “Rồi anh thấy sợ.”

“…”

Chàng trai không nói tiếp, Mạnh Kinh Hồng cứ nhìn anh chằm chằm, cổ họng nghẹn lại.

“Anh cũng sợ à?”

Huống Dã rũ mắt, giọng rất nhỏ: “Sợ để em phải chờ.”

Từ từ ngước mắt lên, anh nhìn chằm chằm cô hai giây.

“Càng sợ em không chờ được anh.”

“…”

Mạnh Kinh Hồng không đáp, cô mím môi quay mặt đi, cổ vẫn cứng ngắc.

——Chỉ cần hơi cử động, nước mắt của cô sẽ rơi xuống…

Trên giường vang lên tiếng động rất, nhỏ chàng trai mặc lại áo, che đi lớp băng dính máu và những vết thương cũ mới chồng chất.

Anh khẽ liếc xuống chỗ tim mình.

“Công việc của anh, nói trắng ra là đầu để ở thắt lưng. Lần này là đồng đội anh, lần sau có thể sẽ là anh.”

Mạnh Kinh Hồng vẫn im lặng, cô ngẩn ngơ nhìn về phía cửa phòng, trên mặt không còn vẻ hoảng loạn.

Một lúc sau, cô khẽ bật cười: “Sau khi quen biết tôi anh mới đi làm cảnh vệ à?”

Không đợi Huống Dã trả lời, cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sáng rực, giọng điệu sắc bén: “Hay là, bây giờ anh mới nhận ra công việc của mình rất nguy hiểm?”

“…”

Ánh mắt Huống Dã khẽ dao động, và anh lặng thinh.

Một lúc sau, anh khẽ cười, lắc đầu: “Quen biết em là một bất ngờ.”

“Phục chức… lại càng bất ngờ hơn.”

Bọn họ quen nhau quá mức kịch tính, nhưng cũng rất đúng lúc. Nếu không có khoảng thời gian bị đình chỉ này có lẽ anh sẽ không bao giờ dừng lại.

——Sẽ không nhìn thấy tà váy xoay tròn động lòng người đẹp đến nhường nào, sẽ không phát hiện vòm chân kiên cường đến mức nào, càng sẽ không dừng bước lại để khẽ hít mùi hoa nhài trên tóc cô.

Có thể họ vốn dĩ chẳng có thời gian, cũng không có cơ hội từ từ yêu nhau.

“Ban đầu anh nghĩ, chúng ta vẫn có thể như trước: Em nhảy múa, anh ngắm; Anh nấu ăn, em ăn; Rồi dắt Tiểu Oa đi dạo, cùng nhau uống cà phê, xem phim…”

Huống Dã dừng câu chuyện lại, niềm mong mỏi gần như tha thiết trong đôi mắt đen cũng trở nên ảm đạm.

“Anh muốn chăm sóc em như trước, ở bên cạnh em, có chuyện gì cũng thay em gánh vác.” Anh chậm rãi nhìn cô gái, lại liếc sang cốc nước ấm đầu giường.

“Chứ không phải cứ lặng lẽ biến mất. Đến khi em đau bụng, ngay cả một cốc nước nóng cũng không rót được.”

“…”

Yên lặng nghe hết lời chàng trai nói, mặt Mạnh Kinh Hồng không có biểu cảm.

“Vậy giờ anh gọi tôi đến để làm gì?”

“Là để báo với tôi kế hoạch thay đổi, anh phải tiếp tục kiến công lập nghiệp, bảo vệ quốc gia——” Cô khựng lại, môi mím chặt khẽ run lên: “Muốn vứt bỏ một ‘bất ngờ’ như tôi?”

Huống Dã sững người, đồng tử co rút: “Em——”

“Hay là——” Mạnh Kinh Hồng cao giọng lấn át cả lời chàng trai, cũng cắt ngang anh: “Anh sợ tôi sẽ làm vướng chân anh, nghĩ tôi rời khỏi anh thì không sống nổi?”

Không đợi chàng trai lên tiếng, cô đã hất chăn ra khỏi chân, dứt khoát xuống giường mang giày vào.

“Huống Dã, anh hơi coi thường người ta rồi đấy.”

Khi nói chuyện cô gái không nhìn chàng trai, rồi cô đứng thẳng lưng, quay mặt về phía khung cửa sổ đêm tối dày đặc.

“Tôi học múa bao nhiêu năm nay, mùa Đông luyện chín cái lạnh, mùa Hè luyện ba cái nóng, độ dẻo của cơ thể là khóc mà có, kỹ thuật là ngã mà thành.”

“Bị thương chảy máu tuy không bằng anh, nhưng những khổ cực tôi chịu cũng chẳng ít hơn.”

Cô hít sâu một hơi, bờ vai và lưng mảnh mai mỏng manh, nhưng rất thẳng.

“Tôi không phải tiểu thư yếu đuối, càng không phải loại không có đàn ông thì sống không nổi—— Trước khi gặp anh, tôi cũng sống rất tốt.”

Cô gái giơ tay lên khẽ lắc lư trước mặt, như thể chỉ chỉnh lại tóc mái.

——Nhưng Huống Dã biết, cô lại đang vụng trộm lau nước mắt…

“Cốc nước nóng của anh, ai thèm chứ, tôi có thể tự rót được. Cơm tôi cũng có thể tự ăn.”

Mạnh Kinh Hồng khịt mũi, giọng nói và đầu dần thấp xuống: “Không có anh, tôi vẫn sống tốt…”

Huống Dã nhìn bờ vai cô khẽ run, chỗ sâu trong đôi mắt đen như có sóng ngầm cuộn lên.

Rũ mắt xuống, anh khẽ cười đầy vẻ tự giễu, đứng dậy.

“Nghe như vậy, là định không cần anh nữa à?”

Mạnh Kinh Hồng rầu rĩ: “Chính anh là người không cần tôi…”

Chàng trai ôm chặt lấy cô từ phía sau, giọng khàn khàn: “Anh chưa từng nói vậy.”

“Anh đã nói rồi!” Mạnh Kinh Hồng quay người đẩy chàng trai ra, đôi mắt sưng lên vì lén khóc cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh: “Vừa nãy anh nói vậy là ý gì?”

Chóp mũi đỏ ửng của cô khẽ run lên, trông vô cùng tủi thân: “Cái… Cái gì gọi là ‘không chắc chúng ta có nên tiếp tục’?”

Huống Dã nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô gái, anh lại bước lên dùng hai tay xoa hai gò má của cô.

Lòng bàn tay hứng lấy những giọt nước mắt của cô, trong mắt anh đầy vẻ đau lòng: “Chính vì em khóc kiểu này nên anh mới không chắc.”

“Nếu một ngày anh giống đồng đội anh, em cứ khóc như thế này, anh ở dưới đất cũng không nhắm mắt được.”

Thái dương Mạnh Kinh Hồng giật một cái, cô lập tức mắng: “Xí!”

Cô hất tay chàng trai ra: “Ai mà khóc vì anh!”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng nước mắt vừa được lau lại bắt đầu tuôn ra.

“Nếu anh mà… tôi lập tức vào Học viện quân sự tìm người khác—— Đẹp trai hơn anh, dáng đẹp hơn anh, còn trẻ hơn anh!”

Ba câu so sánh này khiến chàng trai sững sờ hết lần này đến lần khác.

“Em dám?!”

Bàn tay to trực tiếp siết lấy cần cổ mảnh khảnh của cô gái, sau đó nghiến răng đầy nguy hiểm: “Thử xem?”

“Anh cứ xem xem tôi có dám không!” Mạnh Kinh Hồng không né tránh mà trừng mắt nhìn chàng trai.

——Lông mày và đuôi mắt đều toát lên vẻ bướng bỉnh không chịu thua, nhưng một giọt lệ vẫn theo giọng nói rơi từ hàng mi xuống.

Rơi thẳng lên mu bàn tay Huống Dã.

Như bị bỏng, các khớp ngón tay anh khẽ co lại rồi buông ra.

Bàn tay to đặt lên vai cô gái, nhẹ nhàng siết một cái kéo cô vào lòng: “Được.”

Lồng ngực rắn chắc phập phồng rõ rệt, đôi vai chàng trai dần thả lỏng xuống—— Như thể chấp nhận thua cuộc, cũng như một kiểu giải thoát nào đó.

“Anh sẽ nhìn.” Anh nói: “Cố gắng nhìn em thật lâu.”

Cánh tay rắn chắc khóa chặt cô trong lòng, Huống Dã khép đôi mắt ửng đỏ lại.

“Cố gắng đến ngày chân anh không còn bước nổi, vẫn sẽ nhìn em thật chặt.”

Chóp mũi vùi sâu vào ngực chàng trai, Mạnh Kinh Hồng vẫn không nhúc nhích, cô để mặc nước mắt càng trào ra dữ dội.

Hai người yên lặng ôm nhau thật lâu mà cũng như chỉ thoáng qua, cô đột nhiên nhớ ra điều gì: “À——”

Thoát khỏi vòng tay chàng trai, cô gái bước đến bên giường lấy từ trong túi đeo chéo ra một chiếc hộp vuông đưa cho anh.

Lông mày Huống Dã khẽ động: “Cho anh à?”

Lần đầu tiên tặng quà cho chàng trai, cô gái có hơi xấu hổ: “Ban đầu định lễ tốt nghiệp sẽ đưa anh…”

Huống Dã cười: “Lúc nào cũng không muộn.”

Nhận lấy rồi mở ra, ánh mắt anh khựng lại.

“Không phải đồ gì giá trị đâu, mệnh giá chỉ có mười Euro.” Mạnh Kinh Hồng nhìn đồng xu trong hộp, khẽ giải thích: “Là đồng xu lưu niệm trong bộ thiên sứ hộ mệnh được Châu Âu phát hành trước đây.”

“Đồng này là Raphael, thiên sứ chữa lành.”

Ánh mắt đen của chàng trai khẽ lay động, anh nhìn bàn tay cô gái đang cầm lấy sợi dây bạc xỏ qua lỗ đồng xu—— Cô biến nó thành một mặt dây chuyền.

Sợi dây bạc đơn giản mềm mại, vẻ mặt của cô cũng đầy dịu dàng: “Em sẽ không ngăn cản chiến sĩ xông pha nơi tiền tuyến.”

“Chỉ mong người trong lòng em gặp dữ hóa lành, bình an vô sự.”

Bình Luận (0)
Comment