Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 34

Đồng xu đung đưa trong không trung, vẽ nên một vòng cung nhỏ, cũng lướt qua đôi mắt đỏ ngầu của chàng trai.

Huống Dã không nói gì, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô gái hồi lâu, như muốn khắc ghi hình ảnh cô lúc này vào đáy mắt.

Tay anh vươn về phía sợi dây bạc, nhưng bỗng dừng lại rồi cánh tay buông thõng xuống.

Tiến thêm một bước về phía cô gái, vai và lưng chàng trai hơi cúi thấp, đầu cũng cúi xuống.

——Dùng tư thế cúi đầu thuần phục, nghiêm chỉnh chờ đợi sự ban tặng tình yêu.

Lông mi Mạnh Kinh Hồng khẽ lay động, cô đeo sợi dây bạc lên cổ Huống Dã.

Đồng xu đồng rũ xuống, vừa vặn ph* l*n ng*c anh.

Cô là người khiến anh có điểm yếu nhưng cũng ban cho anh chiếc khiên chắn.

Bàn tay mát lạnh được lòng bàn tay nóng bỏng nắm chặt, siết lại.

Ánh mắt chàng trai cũng dán chặt vào cô gái trước mặt.

“Đã đeo cho anh rồi.”

Anh kéo cô vào trước người, cánh tay thô ráp quấn lấy vòng eo mảnh: “Đừng có mơ mà anh buông tay nữa.”

Mạnh Kinh Hồng lật mặt đồng xu lại, áp sát vào vết đạn trên ngực anh: “Vậy anh phải hứa với em trước đã——”

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Phải bình an vô sự.”

Huống Dã không nói gì, anh khẽ chạm vào má cô gái rồi buông ra.

Anh sải bước dài đến đầu giường, đưa tay lục lọi trong một chiếc túi lớn màu đen.

“Anh tìm gì vậy?” Mạnh Kinh Hồng hỏi.

Chàng trai đưa thứ vừa lục ra cho cô—— cũng là một cái hộp vuông nhỏ, chất nhung, màu xanh Klein.

“Có qua có lại.”

Mạnh Kinh Hồng nhìn anh, nhận lấy rồi mở ra.

Bàng hoàng.

Khóe môi Huống Dã khẽ cong lên: “Chúng ta cũng khá ăn ý.”

Anh lấy sợi dây chuyền ra và đứng phía sau cô.

“Hoa trước kia chắc nhìn chán rồi phải không? Lần này tặng em một bông hoa không bao giờ tàn.”

Cổ cô hơi lạnh, Mạnh Kinh Hồng rũ mắt xuống và thấy một điểm đỏ rực nở rộ trước xương quai xanh.

——Một viên hồng ngọc chất lượng rất tốt, gọi là huyết bồ câu, nhỏ xíu như nh** h**, được bao quanh bằng một vòng kim cương nhỏ thành hình bông hồng.

Những ngón tay vụng về xoay mấy lần mới cài được móc khóa, sau đó cẩn thận vén mấy sợi tóc tơ của cô ra.

Những đốt ngón tay thô ráp lướt qua làn da mềm nơi cần cổ mỏng manh, Mạnh Kinh Hồng không nhịn được khẽ rụt cổ lại.

Dùng đầu ngón tay chạm vào mặt cắt tinh xảo của viên hồng ngọc, cô quay đầu nhìn chàng trai, nhỏ giọng: “Rất đắt phải không?”

Huống Dã nhìn cô chăm chú: “Đắt mới xứng với em.”

Một trai thẳng lần đầu cảm thấy may mắn vì mắt nhìn của mình không tệ—— may mà không nghe lời Chu Chính khuyên, dây chuyền xương quai xanh tuyệt đối không nên chọn viên to, mà phải là viên nhỏ tinh xảo, sáng rõ như nét chấm phá, đặt trên xương quai xanh mới xinh đẹp tinh tế như thế.

Hào phóng, tao nhã.

——Chỉ có kiểu mặt dây chuyền hoa hồng như thế này, mới xứng với đóa hồng nhỏ độc nhất vô nhị mà anh kiên nhẫn chăm tưới.

“Mấy hôm trước anh thấy có câu nói rằng yêu đương phải bắt đầu bằng một bó hoa và một lời tỏ tình chính thức.” Huống Dã khẽ tặc lưỡi, tự giễu: “Nghĩ vậy thì lần trước anh bị từ chối cũng không oan.”

“Hôm nay coi như đã đủ, vậy anh sẽ nghiêm túc làm lại thêm một lần.”

Tim đập dồn dập hai nhịp, Mạnh Kinh Hồng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chàng trai.

“Mạnh Kinh Hồng. bé cưng Mạnh.” Giọng của anh trầm thấp.

“Em xinh đẹp, xuất sắc, kiên cường. Nhảy được điệu đẹp nhất, cũng chịu được khổ cực nhất khi tập luyện khiêu vũ—— những điều này anh đều biết.”

“Vì biết nên anh càng xót, càng muốn đối xử tốt với em.”

Huống Dã khựng lại, ánh mắt sâu thẳm: “Cũng vì thế mới lo lắng sau này không thể tiếp tục tốt với em.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Mạnh Kinh Hồng khẽ lay động ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Còn lo không?”

Chạm nhẹ vào đồng xu trước ngực, chàng trai khẽ cong môi: “Bây giờ, quyết tâm nhiều hơn.”

Anh hít sâu, thu lại nụ cười.

“Anh cam đoan với em, anh sẽ trung thành với em như trung thành với đất nước, bảo vệ em như thực hiện nhiệm vụ.”

“Từ nay về sau, em chính là nơi anh trở về.”

Đôi mắt Huống Dã sáng rực, anh nói từng chữ rõ ràng: “Dù đi đâu anh cũng sẽ cố gắng hết sức để quay về bên em.”

Đôi mắt ngấn nước của Mạnh Kinh Hồng trong veo và sáng rỡ, cô nhìn chàng trai chăm chú không rời.

Muốn nhìn rõ bóng dáng mình phản chiếu trong đồng tử của anh. Muốn khắc ghi khoảnh khắc trong mắt anh chỉ có mình cô.

Cô thở ra một hơi thật dài và chậm, nói: “Huống Dã.”

Chàng trai khẽ đáp một tiếng: “Có chỉ thị gì?”

Mạnh Kinh Hồng đứng thẳng, cằm hơi ngẩng cao, cố tạo ra dáng vẻ ra lệnh.

“Anh phải nhớ, là anh chủ động trêu chọc em trước.”

Huống Dã cười: “Đúng.”

“Là anh đã tỏ tình với em hết lần này đến lần khác.”

“Đúng.”

Cô mím chặt môi, cố gắng không để giọng mình lộ ra tiếng khóc—— con đường anh trở về nên quang minh và mạnh mẽ.

“Không được thay đổi thất thường, nói mà không giữ lời.”

Huống Dã nghiêm túc gật đầu: “Tuân lệnh.”

Anh đặt hai tay lên vai cô gái, cúi người hôn xuống trán cô bằng một nụ hôn gần như thành kính.

“Em nói gì, anh đều nghe theo.”

Khác hẳn cơ thể rắn chắc, môi của chàng trai lại mềm và nóng, như một dấu niêm phong ấn vào trán, khiến cả trái tim Mạnh Kinh Hồng trở nên dịu lại.

Cô vùi mặt vào ngực anh, khóe môi không kìm được cong lên.

“Thật không?”

“Thử thì biết.” Huống Dã thì thầm trên đỉnh đầu cô gái: “Ra lệnh cho anh.”

——Giọng điệu mang tính mệnh lệnh lại yêu cầu được nhận mệnh lệnh, hơi có phần phạm quy.

Hàng mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run mấy lần, cô nhìn vào đồng xu trước ngực chàng trai.

“Vậy, cho em xem lại vết thương của anh?”

Huống Dã khẽ thở dài: “Xem cái đó làm gì.”

Gương mặt nhỏ bé của cô gái lập tức lạnh xuống, cô thoát khỏi vòng tay chàng trai.

“Bảo là nghe lệnh em cơ mà…”

“Xem.” Huống Dã lập tức nói, đôi lông mày đậm lại nhướng lên: “Xem chỗ nào cũng được.”

“……”

Má cô lập tức nóng lên, Mạnh Kinh Hồng bực mình đẩy anh một cái: “Ngồi xuống!”

Sức mạnh bàn tay nhỏ bé của cô chỉ như mèo cào, vậy mà chàng trai này lại phối hợp như yếu ớt lắm, cong môi rồi ngã xuống mép giường.

Một tay kéo vạt áo lên, Huống Dã lại thở dài: “Em đúng là không gạt anh, đã chuyển chính thức rồi mà phúc lợi cũng bình thường ghê.”

Anh liếc nhìn cô, giọng uể oải: “Vừa vào đã lột đồ người ta.”

——Nghe thì như ấm ức, nhưng khóe mắt lông mày đều hiện rõ vẻ vui mừng…

Rõ ràng là rất hạnh phúc!

Mặt Mạnh Kinh Hồng nghiêm lại, đè tay chàng trai xuống: “Em không bảo anh cởi.”

Cô càng ngày càng có dáng ra lệnh, một tay cô kéo áo thun của anh lên đến xương quai xanh: “Vén lên là được.”

Huống Dã ngoan ngoãn giữ lấy áo, để lộ vết thương trên ngực cho cô xem.

Mạnh Kinh Hồng nhìn hai giây, cảm giác mảng bầm này còn tím hơn lúc nãy.

Lông mày cô nhíu chặt lại: “Sao không bôi thuốc cho anh chứ……”

“Có.” Huống Dã trả lời, cằm nghiêng về phía đầu giường: “Bôi rồi lại dán, lười làm.”

Mạnh Kinh Hồng lườm chàng trai một cái rồi đi qua lấy tuýp thuốc mỡ.

Chắc là thuốc dùng nội bộ của bệnh viện quân đội, một tuýp rất nhỏ, hướng dẫn cũng đơn giản: Cầm máu tan bầm, tiêu sưng giảm đau.

Cô xé lớp giấy bạc niêm phong, bóp ra một lượng bằng hạt đậu lên ngón trỏ.

“Kéo áo lên thêm chút.”

Hai tay của Huống Dã đều giữ lấy vạt áo, tầm mắt anh dính chặt lên người cô gái không rời.

Nhìn cô lo lắng cau mày, nhìn bàn tay dịu dàng bôi thuốc, nhìn cô từ từ quay lại trước mặt anh.

Hai chân trong quần rằn ri khẽ tách ra, anh âm thầm dụ cô tiến gần hơn.

Đứng g*** h** ch*n dài của anh, Mạnh Kinh Hồng hơi cúi người xuống.

Tất cả sự chú ý của cô đều đặt vào vết thương, hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào.

——Chàng trai đang chăm chú đếm từng đường nét trên cánh môi cô…

Cô kéo sợi dây bạc lên một chút, ngón tay có thuốc vừa định hạ xuống, đồng xu lại đong đưa rơi xuống.

Mạnh Kinh Hồng đỡ đồng xu lên nhìn chàng trai, ánh mắt ra hiệu anh giữ hộ.

Huống Dã nhìn cô, tay vẫn giữ áo không nhúc nhích, đầu hơi nghiêng.

Mở miệng rất nhanh, nhưng động tác ngậm lại rất chậm.

——Dường như thứ anh muốn ngậm không phải đồng xu, mà là cái khác.

Ngón tay cô chạm vào cánh môi mềm, mang theo sự xâm lược rõ rệt, lưng Mạnh Kinh Hồng khẽ rùng mình, cô giật tay lại ngay lập tức.

Cô rũ mắt không nhìn chàng trai, cũng không nói gì và bôi thuốc mỡ lên ngực anh.

Sau đó cô thấy lồng ngực màu lúa mạch khẽ hít sâu, phần ngực vốn rắn chắc như càng phồng lên thêm một vòng.

Mạnh Kinh Hồng rút tay lại: “Đau à?”

Chàng trai nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, khẽ “Ừhm”.

Anh ngậm đồng xu, âm thanh phát ra từ kẽ răng vừa thấp vừa nhỏ, còn mang chút xấu xa.

“Bé cưng thổi cho anh nhé?”

“……”

Nhìn thấy vành tai cô gái đỏ bừng, Huống Dã đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị ăn đòn——

Nhưng ngay sau đó, anh thấy đôi môi mềm mại, ướt át của cô áp sát tim mình.

Hơi thở thơm như hoa lan.

Đồng xu lặng lẽ rơi xuống.

Cảm giác mát lạnh lướt qua hàng mi, mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ giật, cô đứng thẳng dậy.

Hai chân đang mở rộng của anh hơi khép lại, giống như vỏ sò kẹp lấy viên ngọc, hoàn toàn kìm cô lại trong khoảng g*** h** ch*n anh.

Mạnh Kinh Hồng ngước mặt lên, vừa vặn nhìn thấy yết hầu của chàng trai trượt mạnh xuống.

Ánh mắt anh cũng trầm xuống, quét từ mi mắt lướt qua sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi cô.

Rất sâu.

Bàn tay to với khớp xương rõ nét buông vạt áo ra, một tay siết lấy eo cô——

“Cốc cốc——”

Cửa phòng đột nhiên bị gõ: “Đến thay thuốc!”

Mạnh Kinh Hồng giật mình, vội vàng lùi về sau, cô vô thức đẩy cánh tay đang ôm chặt cô ra.

Huống Dã buông tay, khẽ kêu lên.

——Được rồi, lần này là đau thật……

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước vào, phía sau còn có y tá mặc áo blouse trắng và một người mặc quân phục xanh lá.

Nhìn thấy cô gái xinh xắn đứng trong phòng, mấy người đều sững lại.

Bác sĩ trẻ đi đầu là người phản ứng đầu tiên, quay đầu nói đùa: “Thấy chưa các đồng chí, Anh hùng được tặng huân chương hạng nhì của chúng ta quả nhiên khác biệt—— chưa sáng đã có người đến thăm.”

Huân chương hạng nhì.

Ngạc nhiên thay thế cho ngượng ngùng, Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu nhìn sang chàng trai.

Huống Dã bí mật nháy mắt với cô, khi quay lại giọng điệu anh lạnh nhạt: “Đừng nói linh tinh.”

Anh cầm tuýp thuốc trong tay cô gái khẽ lắc: “Người ta đến chia bớt công việc cho các cậu đấy.”

Bác sĩ cười đến nổi hai mắt phía trên khẩu trang cũng cong lên, sau đó chắp tay trước mặt Mạnh Kinh Hồng: “Cảm ơn, cảm ơn.”

Mạnh Kinh Hồng ngượng ngùng: “Muộn thế này còn làm phiền mọi người…”

Bác sĩ xùy khẽ, khoát tay: “Không phiền không phiền, cô cũng là người quen rồi mà.”

“…Hả?” Mạnh Kinh Hồng không hiểu gì cả.

“Ở đây ai mà không biết chứ——” Bác sĩ đặt khay xuống, giọng Bắc Kinh trêu chọc: “Cô gái chiếm màn hình điện thoại của đội trưởng Huống.”

Phản ứng chậm mất hai giây, mặt Mạnh Kinh Hồng lập tức đỏ bừng.

Chàng trai bên cạnh nặng nề ho khẽ.

“Được rồi, hiểu rồi.” Bác sĩ thành thạo cầm dụng cụ tẩm dung dịch sát trùng: “Cách mạng còn chưa thành công, cứ hùa theo đùa kiểu này thì loạn quân tâm.”

Anh ấy ra hiệu về phía cánh tay Huống Dã: “Nhanh nào, để người ta còn tiếp tục tán gái.”

Huống Dã cười không nói, khóe môi cong cong, ngồi lên ghế.

Vừa rồi cởi áo rất nhanh gọn, lúc này lại dè dặt, chỉ xắn tay áo bên cánh tay bị thương lên.

Lớp băng gạc trắng dính máu được gỡ ra, chàng trai bất chợt khẽ rít lên: “Nhẹ tay.”

“Kêu cái gì mà kêu.” Bác sĩ giơ tăm bông, mặt đầy ghét bỏ: “Trước kia khâu không có thuốc tê mà anh cũng im re, giờ giả vờ cái gì.”

Huống Dã lười biếng hừ khẽ: “Da dày thịt thô, không sợ cậu hành.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, mỉm cười: “Nhưng bạn gái tôi sẽ xót lắm đấy.”

Bình Luận (0)
Comment