Kinh Dã - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 39

Môi anh áp xuống từng chút một, hạ sâu xuống hõm vai thơm mềm. Nụ hôn thật sâu.

Khi rời khỏi, còn cố tình phát ra tiếng “chụt” rõ ràng.

Bờ vai bị hôn khẽ vô thức run lên, rồi càng run rẩy dữ dội hơn.

Huống Dã liếc nhìn hàng mi cứ run mãi không ngừng của cô gái, lại tiếp tục áp môi xuống.

Những nụ hôn dày đặc lướt qua xương quai xanh nhỏ nhắn mảnh mai, dọc theo cổ thon gầy mà tiến tới.

Những sợi râu cứng lướt qua làn da mềm nơi ngực, đến khi môi chạm lên động mạch cổ đang đập thình thịch, nụ hôn dần trở thành sự âu yếm v**t v*.

——Cắn lấy vùng da mỏng đó mà từ từ l**m m*t, nhẹ nhàng g*m c*n.

Chàng trai này chẳng khác nào một con sói đói giữa mùa Đông vừa tìm thấy miếng thịt, thích đến mức không biết phải làm sao……

Cơ thể Mạnh Kinh Hồng lúc này tuy không còn run rẩy, nhưng lại càng mất kiểm soát.

Cô như tuyết tan thành nước, như kem chảy mềm oặt, hoàn toàn gục xuống trong vòng tay chàng trai, cổ cô ngửa ra theo từng cái hôn nóng rực của anh——

Đầu va “cạch” vào cửa kính xe.

Cô kêu “Ưhm” khẽ vì đau, ngay lập tức được anh đưa tay đỡ lấy sau đầu.

“Đụng đau rồi hả?” Huống Dã khẽ hỏi sát bên tai cô, giọng khàn khàn.

Mạnh Kinh Hồng lườm chàng trai một cái, mím môi không trả lời.

Huống Dã đỡ eo để cô ngồi ngay ngắn lại, bàn tay lớn dịu dàng xoa nhẹ lên đầu cô.

Sau đó như thể thấy vướng víu, anh hơi nhíu mày, tháo chiếc kẹp cá mập sau đầu cô ra.

Mái tóc dài và dày lập tức xõa xuống.

Thật khó nói là mái tóc đen tương phản trên bờ vai trắng như tuyết khiến thị giác rung động, hay hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí mới là thứ khiến người ta mê mẩn……

Huống Dã nhìn bạn gái với ánh mắt sâu thẳm, tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi lại một lần nữa kéo cô vào lòng.

Khuôn mặt cũng vùi vào hõm cổ cô.

Lần này không còn là những nụ hôn vồ vập như hổ đói, chàng trai gần như say mê hít lấy mùi hương trên tóc cô gái.

“Thơm quá……”

Giọng nói từ tính như hòa tan trong cát, nhẹ nhàng chạm vào d** tai cô: “Kinh Kinh sao lúc nào cũng thơm thế, hử?”

Trái tim cô đã sớm mềm nhũn như thân thể cô, như hồ nước mùa Xuân.

Giọng nói cũng mềm theo: “Trước khi ra ngoài em mới tắm……”

“Trang trọng thế à?” Huống Dã vén tóc cô, bàn tay nắm lấy bờ vai trần mịn màng, khẽ cười: “Gặp người ta một chút mà nào là tắm, nào là——”

Anh dừng lại, đầu ngón tay chậm rãi quấn lấy dây áo trên vai cô.

“Mặc đẹp thế này.”

Dây áo buộc nơ khẽ đung đưa dưới ngón tay trêu chọc của chàng trai khiến vai cô ngứa ngáy, lòng cũng xao động theo.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh: “Không phải vì gặp chị ấy nên mới ăn mặc thế này đâu……”

Huống Dã khẽ nhíu mày, cố tình hỏi: “Vậy là vì ai?”

“……”

Cô gái liếc anh một cái, ánh mắt trách móc mơ hồ, bĩu môi không trả lời.

Chàng trai thấy thế thì cười khẽ, ý cười tràn đầy vẻ đắc thắng: “Xem ra, hôm nay anh chờ một tiếng cũng không vô ích.”

“Vậy thì——” Mạnh Kinh Hồng từ từ ngước mắt, đôi mắt như nước mùa Thu: “Bạn trai có thích không?”

Chỉ một ánh nhìn ấy, thái dương Huống Dã lập tức giật lên.

Anh im lặng dùng hành động trả lời.

——Đầu ngón tay khẽ kéo, chiếc nơ trên vai cô gái buông lỏng.

Dây áo bung ra, kéo theo cổ áo trễ xuống, để lộ một mảng da thịt trắng ngần lớn hơn nữa.

Thứ gì đó, dường như sắp lộ ra hoàn toàn.

Ngay nơi mép viền, có một nốt ruồi nhỏ, đỏ đến chói mắt, khiến viên hồng ngọc trên cổ cũng trở nên lu mờ.

Cũng khiến ánh mắt chàng trai thêm rực cháy.

Dưới ánh nhìn ấy, hơi thở của Mạnh Kinh Hồng bắt đầu gấp gáp.

Đường cong nơi ngực căng phồng lên theo từng nhịp thở, nốt ruồi nhỏ đỏ ấy cũng run rẩy lên xuống theo, như đang khẩn cầu được che chở.

Và đúng như mong muốn, ngón cái của chàng trai đặt lên đó.

Cô còn chưa kịp run rẩy, hơi nóng thô ráp ấy đã rời đi.

Thay vào đó là đôi môi và đ** l*** n*ng b*ng, mềm mại hơn.

Đầu tiên là một nụ hôn, rồi là cắn.

Đầu răng cắn từng chút, nhanh và đều, như thể muốn cắn lấy nốt ruồi ấy và nuốt trọn vào bụng…

Cảm giác tê dại bắt đầu từ tim lan ra, rất nhanh đã tràn khắp sống lưng khiến Mạnh Kinh Hồng khó mà chịu nổi.

Cô dùng sức đẩy vai Huống Dã: “Được rồi… đủ rồi mà…”

Lạ thay là chàng trai lại rất nghe lời, anh lập tức buông tha cho nốt ruồi ướt ánh nước ấy.

——Nhưng giây tiếp theo, lại cắn lên cổ áo cô.

Bàn tay to đặt lên bên vai còn lại, gần như cùng lúc, tay kéo, môi cũng kéo——

Theo tiếng kêu khẽ của cô gái, một bức tranh có sức công phá cực mạnh từ từ bật ra, run rẩy lọt vào mắt anh.

Giống hệt như cô vậy. Trắng, mềm.

Đầy đặn, và rất đẹp.

Không khí như đông cứng lại trong một khắc, Huống Dã ngẩn người.

Cô gái này rốt cuộc đã lớn lên thế nào vậy.

Chỗ nào chỗ nấy đều đẹp đến thế.

Chỗ nào chỗ nấy cũng khiến anh thích đến phát điên……

Dây áo hai dây rũ xuống bên hông, cứ để trần như vậy mà bị bạn trai nhìn chằm chằm không rời, cả gương mặt Mạnh Kinh Hồng như sắp nhỏ máu vì xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên.

Đôi vai trắng ngần khẽ co lại, hai cánh tay mảnh vừa định giơ lên che thì đã bị anh giữ chặt

Ánh mắt anh khẽ dao động: “Sao em còn đeo cái này?”

“……”

Đến lúc này mà còn phải giải thích cho trai thẳng về chuyện này, Mạnh Kinh Hồng chỉ cảm thấy xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn.

Liếc nhìn miếng silicon hình hoa mai, cô nhỏ giọng: “Cái này…… mặc áo hai dây mới đẹp”

Càng nói càng thấy xấu hổ.

Chỉ lo nghĩ mặc lên có đẹp không, hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ bị cởi xuống.

Thế này là gì chứ.

Rõ ràng cô còn có nhiều bộ nội y rất đẹp……

“Hiểu rồi.” Huống Dã á vào vành tai nóng bừng của cô gái, cười xấu xa: “Milk foam”

“………”

Mạnh Kinh Hồng mặt đỏ như máu trừng mắt nhìn chàng trai: “Anh——”

Hít sâu một hơi, lời trách móc chưa kịp nói ra cùng với phần mềm mại kia đều bị chàng trai nắm trọn trong tay

“Shit……”

Những mạch máu nhỏ bên thái dương cũng bật lên, Huống Dã bị cảm giác trong tay k*ch th*ch đến mức khẽ chửi thề.

Bản năng đàn ông trỗi dậy, hành động cũng nhanh và mạnh bạo hơn.

“……”

Mạnh Kinh Hồng cắn chặt môi không để bản thân phát ra tiếng.

Cô nhìn bàn tay nổi gân xanh của chàng trai không chút kiêng dè mà bóp nắn, màu da lúa mì đối lập với màu da trắng ngần tạo thành một khung cảnh quá đỗi gợi cảm…

“Được rồi, dừng lại——” Cô lại một lần nữa đẩy vai anh ra: “Huống Dã……”

Chàng trai không nghe cũng không dừng lại.

“Kinh Kinh.” Anh khẽ gọi cô, hơi thở gấp gáp: “Em còn gọi cả họ tên anh?”

Thứ gì đó bị anh nhào nặn đến mức rối bời, đầu óc cô cũng hóa thành bột hồ, mở miệng lí nhí: “Không thì…… Gọi là gì?”

Chàng trai cau mày không hài lòng, siết mạnh:  “Anh lớn hơn em mấy tuổi, gọi anh là anh không được à?”

“……”

“Anh không phải……” Mạnh Kinh Hồng bị xoắn đến mức chẳng nói nổi, nhưng miệng vẫn ngoan cố

“Anh là đồ tồi—— Á!”

Chàng trai trực tiếp cho cô biết thế nào mới gọi là tồi thật sự.

Ngón tay cái bóc lớp silicon hình hoa mai ra, ấn xuống

Tất cả đều là của anh.

Những tiếng rên khe khẽ mềm mại tràn ra khỏi môi cô gái, cô không thể kiềm lại được nữa.

Không còn cách nào khác vì trong tay anh có vết chai

“Nhẹ thôi…… Dừng lại——”

Bàn tay nhỏ siết thành nắm đấm đập lên cánh tay rắn chắc của anh, vừa phấn khích vừa khó chịu

“Đừng ấn nữa mà……”

Huống Dã không dừng lại, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô lúc này

Nhìn đôi mắt long lanh mơ màng của cô.

Nhìn đôi môi đỏ khẽ mở rồi lại khép của cô.

Nhìn dáng vẻ không thể kiềm chế nổi vì kh*** c*m do anh mang lại của cô……

“Gọi anh là gì nào?” Anh lại trầm giọng hỏi.

Mạnh Kinh Hồng cắn môi r*n r*, răng cắn vào cánh môi, mười đầu ngón tay cũng siết chặt lấy cánh tay chàng trai.

“Anh…… trai hư……”

Khóe môi Huống Dã nhếch lên đầy thỏa mãn.

Cũng được.

Trai hư thì vẫn là anh trai.

“Ngoan……”

Anh cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn tiếp tục rơi xuống.

Lướt qua cổ và xương quai xanh, đến nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia cũng chẳng dừng lại lâu

“……!”

Một tiếng nổ ong ong vang lên trong đầu Mạnh Kinh Hồng, như pháo hoa nổ tung.

“Ong, ong——”

Không biết là điện thoại của ai, đang rung lên không đúng lúc trên ghế da.

Nhưng cả hai người trong xe đều không quan tâm cũng không dừng lại.

Rất nhanh, tiếng môi lưỡi chạm nhau lấn át cả tiếng điện thoại.

Sống mũi cao vùi sâu vào đó, trong cổ họng của chàng trai phát ra tiếng rên thấp và trầm.

Như thể thoải mái đến cực điểm.

Lại như vẫn chưa đủ……

Bàn tay nhỏ vuốt qua gáy rắn chắc của chàng trai, chạm vào lớp tóc ngắn như cạo sát.

Cổ vô thức ngửa ra, kéo dài, trái tim của Mạnh Kinh Hồng đầy ứ như sắp nổ tung, trong lòng dâng lên một loại khát khao gần như là thương xót.

Sao anh lại…… đói như thế này.

Muốn nuôi anh.

Muốn cho anh ăn no.

Muốn cứ như vậy được anh ăn trọn.

Rồi cùng nhau tan chảy.

Bình Luận (0)
Comment