Không phải giờ cao điểm nên tầng hầm không có nhiều xe ra vào. Các chủ xe sau khi đậu xe xong thì đóng cửa xe rồi đi thẳng vào thang máy, không ai để ý đến chiếc xe đậu sau cột đá ở góc.
Trên kính xe đã phủ một lớp sương mỏng.
Bên trong xe càng là khung cảnh đầy ám muội, mờ ám đến mức hỗn loạn.
Tiếng thở gấp quấn lấy nhau của đôi nam nữ cùng với nhịp tim đang tăng dần tạo thành một loại mùi khó tả—— Pheromone, mùi cơ thể, bản năng nguyên thủy nhất khơi lên h*m m**n mãnh liệt……
Huống Dã nhận cuộc gọi từ chiếc điện thoại đang rung của bạn gái, giọng thấp khàn bảo shipper để đồ ăn ở cửa.
Giọng anh mang theo vài phần thỏa mãn, chất giọng vốn từ tính giờ khàn đi càng dễ nghe hơn.
Cúp máy xong, cánh tay anh lại siết lấy vòng eo thon của bạn gái và vùi mặt vào hõm cổ cô, chóp mũi cọ cọ vào làn da nóng rực nơi cổ và d** tai cô.
Cọ một lúc thì môi lại trượt xuống.
Đầu lưỡi vừa chạm đến nốt ruồi đỏ trước ngực, Mạnh Kinh Hồng lập tức cảm thấy báo động vang lên khắp đầu, cô giơ tay đẩy anh ra: “Được rồi——”
Cái người này không biết điểm dừng là gì.
Tay không còn chút sức lực, giọng cũng mềm nhũn: “Đau……”
Huống Dã buông eo cô ra, cúi đầu xuống nhìn: “Anh xem.”
“……”
Nói được làm được, đúng là chỉ nhìn.
Nhưng nhìn thẳng như thế này còn khiến người ta xấu hổ hơn cả khi bị anh hôn hít c*n m*t lúc nãy……
c*n m** d*** quay mặt đi, Mạnh Kinh Hồng nghe anh nói: “Không rách, chỉ hơi đỏ.”
“……”
Còn dám nói nữa.
Cô cúi đầu nhìn vùng đỏ ửng ướt át, muốn khóc mà không ra nước mắt.
“Anh là chó hả——” Cô giận dỗi đập một cái lên vai anh: “Sao lại còn cắn nữa……”
Không chỉ là chó mà còn da dày thịt thô, bản tính vốn có xu hướng chịu ngược đãi.
Nếu không tại sao mỗi lần bị cô đánh lại cười hớn hở như được thưởng
Huống Dã cong môi nắm lấy bàn tay nhỏ vừa đánh mình, hôn nhẹ: “Không nhịn được.”
Anh ôm cô, người cao lớn mà cứ rúc rúc vào lòng cô, vẻ mặt và giọng điệu đều mang theo sự lưu luyến: “Ngon lắm……”
“……”
Nhìn cái kiểu này thì rõ là chưa no, lại sắp muốn ăn nữa.
Mạnh Kinh Hồng vội đẩy đầu anh ra, mặt nghiêm lại: “Em phải về rồi.”
Huống Dã ngồi dậy chỉnh đốn lại, biết dừng đúng lúc.
Vừa rồi cô ôm đầu anh run rẩy đến vậy, chắc hồn vía suýt nữa bị anh hút sạch rồi.
Cũng nên để cô về nghỉ ngơi một chút……
Anh cúi xuống giúp cô kéo lại dây áo hai dây lên vai rồi còn vụng về buộc hai cái nơ xấu tệ. Huống Dã cúi người luồn tay xuống dưới ghế tìm kiếm.
“Tìm gì thế?” Mạnh Kinh Hồng hỏi anh.
Anh hất cằm về phía ngực cô: “Cái nắp.”
“……”
Cô thật sự không muốn nghe lại từ đó lần nữa.
“Không cần đâu.” Cô choàng áo chống nắng lên người, bĩu môi chê: “Bẩn rồi thì không dùng được nữa.”
“Được thôi.” Huống Dã ngồi thẳng dậy nắm miếng silicon mới vừa tìm thấy trong tay: “Anh trai sẽ mua cho em cái mới.”
Lông mi Mạnh Kinh Hồng khẽ run, vành tai vừa hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên.
Cách xưng hô vốn dĩ chẳng vấn đề gì, nhưng qua miệng anh lại mang chút trêu ghẹo, khiến cô lập tức nhớ lại lúc nãy mình đã bị anh dẫn dắt mà gọi “Anh trai hư” “Anh trai ơi” như thế nào.
Trong cơn hỗn loạn cô thốt ra mấy lời mà giờ nghĩ lại còn thấy xấu hổ, giọng ngọt đến mức chính cô cũng không dám nghe lại……
Thấy cô cúi đầu không nói, Huống Dã nhướng mày: “Sao thế.”
Anh vòng tay qua vai ôm cô vào lòng: “Muốn chối à?”
“Cái gì cơ?” Mạnh Kinh Hồng giả vờ ngây ngô.
Anh cười khẽ với hơi thở nóng rát, bàn tay đang đặt trên vai cô giả vờ tháo dây áo.
“Không biết thì gọi thêm mấy tiếng.”
Mạnh Kinh Hồng vội vàng giữ chặt cổ tay anh.
“Anh muốn làm anh trai đến thế à.” Cô lảng tránh ánh mắt anh: “Bạn trai còn chưa đủ sao……”
Huống Dã cười khàn khàn: “Bạn trai tất nhiên phải làm, anh trai cũng phải gọi. Nếu thật sự không muốn thì anh còn một cách xưng hô nữa——”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút: “Em biết là gì không?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng dường như hiểu mà cũng không muốn hiểu.
“Đi thôi, đồ ăn em đặt sắp nguội rồi……” Cô cố đổi chủ đề một cách gượng gạo, cầm lấy túi xách trên tay rồi đặt lên cửa xe.
“Anh vừa đặt lại cho em một phần nữa đấy.” Giọng nam từ phía sau vang lên một cách chậm rãi: “Em cứ ăn nóng trước đi.”
Mạnh Kinh Hồng khựng lại, quay đầu nhìn bạn trai.
“Không cần đâu…… Ăn không hết thì lãng phí lắm.”
“Anh không gọi nhiều đâu.” Huống Dã ngồi dang rộng hai chân, bàn tay kéo thẳng lại vạt áo nhăn nhúm: “Chẳng phải em chỉ muốn ăn mì tôm sao? Vón cục rồi thì không có cách nào ăn được.”
Mạnh Kinh Hồng không lên tiếng, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo lấp lánh.
Cô thật sự muốn ăn mì tôm.
Nhưng cũng chỉ là hôm qua trên đường về tiện miệng nhắc một câu thôi mà……
Dọn sạch dấu vết trên ghế xe, cất điện thoại xong Huống Dã mở cửa xe, quay đầu lại thấy bạn gái vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Anh hiểu ý bật cười, bàn tay to xoa hai cái l*n đ*nh đầu cô: “Anh không phải chỉ muốn làm anh trai đâu, là thật sự coi em như em gái mà thương, biết không.”
Khóe môi cô khẽ cong lên, Mạnh Kinh Hồng cúi đầu “ừhm” khẽ.
Hai người lần lượt xuống xe, Huống Dã lấy ra một túi nhỏ từ hộc chứa đồ ghế trước.
“Sữa socola.”
Anh dặn dò bạn gái rất kỹ: “Hâm nóng rồi hẵng uống, uống xong ngủ sớm một chút.”
Mạnh Kinh Hồng nhận lấy, mỉm cười dịu dàng với anh: “Biết rồi, anh cũng vậy.”
Cô nhìn quanh hai bên rồi nhón chân hôn nhẹ lên môi anh một cái.
“Phải nhớ nói chúc ngủ ngon với em đó nha, anh trai.”
–
Về đến nhà, tất nhiên là ăn uống no nê.
Ngồi trò chuyện với bà ngoại đang lú lẫn một lúc, Mạnh Kinh Hồng đợi bà cụ ngủ rồi mới lên phòng tắm rửa.
Vừa quấn khăn lên đầu thì dưới tầng vang lên tiếng mở cửa.
Rất nhanh sau đó là giọng nói của bà Đoạn vang lên ở đầu cầu thang: “Kinh Hồng, con về rồi à?”
Mạnh Kinh Hồng mở cửa đáp lại, ngập ngừng một chút rồi vẫn xỏ dép lê đi xuống tầng.
Từ sau khi hai mẹ con cãi nhau ở lễ tốt nghiệp lần trước thì số câu họ nói với nhau còn ít hơn cả khi cô nói chuyện với hộ lý.
Lần này Đoạn Nhã Lan dẫn học sinh đi Thượng Hải thi đấu, tới lui bận bịu mất gần một tuần mệt nhoài cả người.
Mạnh Kinh Hồng vừa nghe mẹ than thở vừa lấy hộp canh gà chưa mở trong tủ lạnh ra.
“Mấy hôm nay bà thế nào?” Đoạn Nhã Lan hỏi.
“Vẫn vậy thôi ạ.” Mạnh Kinh Hồng đặt nồi canh lên bếp, cau mày, “Cảm giác như bà ngoại chẳng có lúc nào tỉnh táo cả.”
Đoạn Nhã Lan đưa tay chỉ vào khoảng không trước mặt: “Sáng hôm mẹ đi Thượng Hải bà có tỉnh một chút, đầu óc rất minh mẫn, vừa mở miệng đã hỏi con tốt nghiệp chưa, còn hỏi có người yêu chưa nữa……”
Mạnh Kinh Hồng sững người: “Thật ạ? Bà còn nói gì nữa không?”
“Không còn gì nữa.” Đoạn Nhã Lan lắc đầu, thở dài: “Mẹ nói với bà chuyện phẫu thuật rồi, vẫn như cũ, không chịu làm.”
Vừa khuấy canh gà một cách nhẹ nhàng, Mạnh Kinh Hồng vừa im lặng vài giây.
“Hôm nào con sẽ nói chuyện lại với bà một lần nữa.”
“Ừh con khuyên bà thêm lần nữa đi”
“À phải rồi” Mạnh Kinh Hồng đặt muỗng xuống, hít sâu một hơi.
Thật ra cô không muốn nói chuyện này bây giờ vì hiếm khi mẹ con lại hòa thuận như hôm nay.
Nhưng sớm muộn gì cũng phải nói.
Cô lấy hết can đảm mở miệng: “Con đã bàn với cô hộ lý rồi, từ mai cô ấy sẽ đến cả ban ngày, khoản tiền phát sinh con sẽ chi trả.”
Đoạn Nhã Lan ngẩn người giây lát rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Con định……. đi làm rồi à.”
Sắc mặt bà ấy thay đổi hẳn: “Thật sự định đến cái đoàn múa nhỏ con nói lần trước sao?”
“Không phải.” Mạnh Kinh Hồng phủ nhận trong lòng, lại thấy quay video kiểu này trong mắt mẹ cô có khi còn chẳng bằng đoàn múa nhỏ đó……
Cô mím môi, quyết định lấy ví dụ con nhà người ta ra làm đầu câu chuyện: “Mẹ còn nhớ Vưu Già không, chính là chị học bá thiên tài hồi đó của tụi con……”
Cô chọn điểm chính để nói rõ đầu đuôi. Quả nhiên Đoạn Nhã Lan chưa nghe hết nhưng sắc mặt đã sầm lại.
Bất ngờ là bà ấy không nổi giận đùng đùng mà chỉ im lặng, lạnh mặt không nói một lời.
Bát đũa trong tay va vào nhau leng keng.
Sự im lặng còn ngột ngạt hơn cả cãi nhau.
Mạnh Kinh Hồng nuốt khan cổ họng khô khốc, hơi lúng túng: “Bên chị Vưu Già đã có sẵn một đội ngũ, đợi tụi con đủ diễn viên sẽ nhanh chóng bắt đầu luyện tập……”
“Không cần nói với mẹ.” Đoạn Nhã Lan quay đầu sang chỗ khác không nhìn con gái, giọng điệu rất cứng: “Con đã quyết rồi còn nói với mẹ làm gì nữa?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng quay lưng lại không nói gì, nhìn nồi canh gà dần dần sôi lăn tăn.
Một lúc lâu sau cô khẽ kéo môi cười tự giễu: “Đúng là thừa thãi khi nói với mẹ.”
“Dù con làm gì mẹ cũng không bao giờ hài lòng cả——”
“Con đi hỏi xem có ai có thể hài lòng không?” Đoạn Nhã Lan lớn tiếng ngắt lời cô: “Ai mà để con mình không vào đoàn kịch tỉnh hay đoàn lớn chuyên nghiệp lại chạy theo quay video với người ta chứ—— Con gọi cái đó là khởi nghiệp à, con tưởng khởi nghiệp là dễ lắm sao?”
Mạnh Kinh Hồng nhìn mẹ cô bằng ánh mắt thản nhiên, bình tĩnh nói: “Con tất nhiên biết khởi nghiệp không dễ gì—— Chẳng phải studio của mẹ cũng là từ khởi nghiệp sao?”
Đôi mắt Đoạn Nhã Lan khẽ lay động, sững người.
“Con không hiểu nổi, mẹ à——” Mạnh Kinh Hồng bước lên một bước về phía bàn ăn: “Tại sao việc mẹ có thể làm ngày xưa đến con thì lại không thể?”
Đoạn Nhã Lan lập tức nghẹn lời, mím môi nói: “Chính vì mẹ từng trải qua con đường đó và biết nó vất vả ra sao, nên mẹ mới không muốn con phải khổ như vậy——”
“Vậy sao.” Mạnh Kinh Hồng lạnh lùng bật cười “Thật sự là vì con sao?”
“Không cho con khởi nghiệp là vì mẹ hối hận vì mình từng khởi nghiệp chứ gì?”
“Còn nữa——” Cô nhìn thẳng vào mắt mẹ cô, nói từng chữ một: “Mẹ muốn con thi vào Đoàn ca múa kịch Quốc gia đến vậy là vì năm xưa mẹ thi không đậu đúng không?”
Đoạn Nhã Lan bị sốc: “Con——”
“Vậy nên đừng nói là vì con nữa.” Mạnh Kinh Hồng tự tiếp lời, lạnh lùng quay người đi: “Cũng đừng áp đặt sự hối hận và tiếc nuối của mẹ trút lên người con.”
“……”
Đoạn Nhã Lan không lên tiếng, rất lâu sau mới thở dài: “Được rồi, nếu con đã nghĩ vậy thì mẹ cũng chẳng còn gì để nói. Coi như mấy năm nay mẹ nuôi con uổng công……”
Mạnh Kinh Hồng cười nhạt nhìn nồi canh gà: “Lại bắt đầu rồi……”
Cô lẩm bẩm như nói với chính mình: “Chỉ vì một câu không nuôi uổng công của mẹ mà từ nhỏ đến lớn con mới thành ra thế này……”
Cô thở dài một hơi thật chậm rồi quay lại đối diện với mẹ cô.
“Mẹ, con biết mẹ đã rất vất vả.”
“Bố mất sớm, một mình mẹ nuôi con khôn lớn, trên còn mẹ già dưới còn con thơ đều dựa cả vào mẹ, bao năm nay đúng là mẹ rất khổ cực.”
“Mẹ còn nhớ lúc con 8 tuổi, hôm đó mưa to, mẹ đã đạp xe tới đón con tan học không? Con ngồi sau lưng mẹ, mưa đập hết vào người mẹ, lưng mẹ ướt sũng……”
Ánh mắt khẽ lay động khi nhớ lại, Mạnh Kinh Hồng rũ mắt, đôi mắt đã đỏ hoe: “Hôm đó con đã tự hứa với bản thân là sau này nhất định sẽ nghe lời mẹ, không để mẹ khổ như vậy nữa. Sẽ cố gắng học múa chăm chỉ khi lớn lên, sẽ khiến mẹ tự hào về con.”
Cô ngước mắt nhìn mẹ cô – người đang thất thần không nhúc nhích.
“Nhưng giờ con không nghĩ vậy nữa.”
“Con không cần mẹ phải cái gì cũng vì con, con chỉ mong mẹ đối xử tốt hơn với chính bản thân mình.”
“Tương tự như vậy, con không muốn mục tiêu sống của mình là để làm mẹ hài lòng hay khiến mẹ tự hào nữa.”
“Thành tích con đạt được trong mắt mẹ có thể không là gì, việc con muốn làm mẹ có thể thấy là không chính thống. Nhưng để đi đến ngày hôm nay là kết quả của việc con đã nỗ lực hết sức.”
Mạnh Kinh Hồng cười khẽ: “Nên con rất hài lòng cũng khá tự hào về bản thân.”
Cô trút hết mọi tâm tư và cảm xúc dồn nén bao năm qua ra một mạch, không hề nổi giận, lời nói bình tĩnh lại vô cùng mạnh mẽ.
“Con không phải là một ván game mà mẹ chơi lại, cũng không phải là nick phụ của mẹ đâu mẹ.”
“……”
Đoạn Nhã Lan nhìn con gái bằng ánh mắt như người xa lạ, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói gì.
Trên bếp bỗng bật lên một tiếng xì.
Mạnh Kinh Hồng vội xoay người lại tắt bếp, chặn nồi canh gà đang trào ra ngoài.
Cô cầm giẻ lau sạch nước canh nóng trào ra rồi khẽ nhắm mắt lại: “Mẹ không nuôi con uổng công đâu, con cũng đã lớn rồi, thật sự không nên để mẹ nuôi tiếp nữa—— Mai con sẽ bắt đầu đi làm và sẽ nhanh chóng tìm nhà.”
“Chờ tìm được nhà con sẽ dọn ra ngoài ở.”