Chuyện tìm nhà nói thì dễ nhưng làm lại không hề dễ.
Trước tiên Mạnh Kinh Hồng xác định yêu cầu của mình: Phải ở trong nội thành, tiếp đó là không được cách nhà quá xa, như vậy cô mới có thể thường xuyên về chăm sóc bà ngoại cô.
Nhà nhỏ một chút cũng không sao, quan trọng là phải sạch sẽ và có ánh sáng tốt.
Môi trường tiểu khu và dịch vụ quản lý cũng không thể quá tệ, chỗ đậu xe và sạc điện phải thuận tiện……
Bắc Kinh đất chật người đông mà yêu cầu của cô lại không ít, đương nhiên cô có thể chấp nhận giá thuê hơi cao một chút nhưng cũng không thể cao quá, chưa kiếm được bao nhiêu tiền mà lại đổ hết vào túi chủ nhà thì……
Sau khi tìm kỹ trong ứng dụng thuê nhà và đi xem thực tế hai chỗ nhưng vẫn chưa vừa ý, Mạnh Kinh Hồng quyết định nhờ đến chị em tốt giàu kinh nghiệm sống ở Bắc Kinh – nữ diễn viên họ Trang.
Trang Ý làm việc nhanh gọn dứt khoát rất nhanh đã tìm được nhà giúp bạn tốt.
“……Chính là căn mà tớ từng thuê hơn nửa năm trước ấy, nhớ không—— Đúng rồi, chỗ đó đi bộ từ nhà cậu mất 20 phút thôi. Nhà sạch sẽ, đầy đủ đồ điện, chủ nhà cũng tốt – là giảng viên lớn tuổi của Đại học Nhân dân, là người đàng hoàng không dây dưa rắc rối.”
“Vậy thì tốt quá!” Sự mừng rỡ hiện rõ trên mặt Mạnh Kinh Hồng: “Chủ nhà cho thuê trực tiếp, còn tiết kiệm được phí môi giới nữa.”
“Được rồi, để tớ báo trước với chủ nhà rồi đẩy người qua cho cậu nhé.” Trang Ý đột nhiên nhớ ra gì đó, khẽ xuýt xoa: “Đúng rồi, căn nhà đó cách âm không tốt lắm, hàng xóm mà mở tivi to chút là nghe được hết, cậu thấy ổn không?”
Mạnh Kinh Hồng chớp mắt: “Chắc là được…… Tiếng ồn sinh hoạt thì khó tránh khỏi, chỉ cần ban đêm đừng ồn quá là được.”
Trang Ý bật cười: “Tớ đâu có sợ người ta làm ồn đến cậu đâu, mà là các cậu đừng làm ồn đến người ta mới được.”
Mạnh Kinh Hồng ngẩn ra một chút mới phản ứng lại, mặt lập tức nóng lên “Nói gì vậy chứ……”
Trang Ý cười nhạo: “Thôi đi. Chàng trai nhà cậu với vóc dáng và sức lực đó, cho dù cậu có nhịn được không rên thì cái giường cũng sẽ đập ầm ầm khiến nhà bên phải nghe thấy—— Này, cái giường đó nhé, chậc, cái giường gỗ ở phòng ngủ chính có thể thật sự sẽ không chịu nổi, với hai người thì chắc không trụ nổi hai đêm đâu.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng mím môi không nói, cũng chẳng giải thích gì.
——Nếu để Trang Ý biết cô với Huống Dã vẫn còn đang trong giai đoạn tình yêu thuần khiết, chắc chắn cô sẽ bị chửi là đồ vô dụng.
Huống hồ lo lắng của bạn thân cũng không phải không có lý.
Sau này cô không còn ở nhà nữa việc gặp mặt với anh lại càng thuận tiện, chuyện qua đêm gì đó cũng là điều tất yếu……
“Tớ nói này, hay là khỏi tốn công tìm nhà làm gì, dọn thẳng về biệt thự của người ta luôn cho rồi” Trang Ý tiếp tục nói: “Căn nhà đó của người ta có tiền chưa chắc đã thuê được, không biết sẽ thoải mái cỡ nào đâu. Với lại nếu cậu chuyển qua đó thì không phải là ngày nào cũng được gặp Tiểu Oa sao?”
Mạnh Kinh Hồng siết chặt điện thoại, do dự nói: “Tớ vẫn chưa nói với anh ấy chuyện dọn ra ngoài……”
“Hả? Sao vậy” Trang Ý rất bất ngờ: “Cậu không muốn ở chung với anh ấy à.”
Mạnh Kinh Hồng vừa định trả lời thì nghe thấy đầu dây bên kia có trợ lý nhỏ gọi Trang Ý đi quay.
Hai người ngừng tục tám chuyện và vội vàng cúp máy.
Mạnh Kinh Hồng không ngồi yên mà lập tức liên hệ với chủ nhà.
Căn hộ này thật sự không có gì để chê, hôm sau khi xem nhà xong cô bèn ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Hai ngày sau, chiếc xe điện mang logo cây đinh ba dừng trong bãi xe tầng hầm khu căn hộ cho thuê.
Đồ đạc của Mạnh Kinh Hồng không nhiều, hầu hết đều là vật dụng liên quan đến múa nên ba cái vali lớn là đủ.
Khi bạn trai tới nơi thì vali của anh vẫn còn nằm mở trên đất chưa kịp thu dọn.
Chàng trai như đến thị sát, vừa vào cửa chỉ nhàn nhạt chào cô một tiếng rồi bắt đầu đút tay vào túi đi lòng vòng khắp các phòng.
Bộ dạng không cảm xúc, ánh mắt thâm trầm của anh khiến Mạnh Kinh Hồng bất giác nhớ lại cảnh tượng hai người lần đầu tiên gặp nhau, khi anh đối xử với cô theo nguyên tắc công việc.
Khiến người ta thấy bất an……
“Thế, thế nào?” Cô hơi căng thẳng hỏi bạn trai: “Ánh sáng và bố cục nhà ổn đúng không?”
Huống Dã liếc cô, giọng dửng dưng: “Em thấy hài lòng là được.”
Anh ngồi dựa vào bàn ăn, chân dài duỗi thẳng: “Khách như anh có thể có ý kiến gì.”
“……”
Mạnh Kinh Hồng mím môi, trong lòng hơi chột dạ, cô từ từ đi tới trước mặt chàng trai, khẽ móc ngón tay anh lấy lòng.
“Anh giận à?”
Huống Dã lạnh nhạt gạt tay cô ra, nhét tay vào lại túi quần.
“Thuê từ khi nào?” Anh nhíu mày đổi cách hỏi, “Nghĩ đến chuyện thuê nhà từ bao giờ?”
“Nhà này là Trang Ý giới thiệu, xem xong em ký hợp đồng thuê luôn.” Mạnh Kinh Hồng giải thích rồi kéo tay áo anh lắc lắc: “Chứ cũng không phải cố ý giấu anh…… Mấy hôm trước anh bận họp học tập gì đó suốt, nên em nghĩ thôi cứ tự tìm thử trước, nếu không được thì mới nhờ anh. Không ngờ lại suôn sẻ thế……”
“Em mà nói sớm thì còn trơn tru hơn——” Huống Dã hừ khẽ, tầm mắt anh quét khắp căn nhà cho thuê, “Phải để em tốn công sức như vậy sao? Nhà anh không đủ chỗ cho em à?”
Mạnh Kinh Hồng rũ mắt xuống, nhỏ giọng: “Nhà anh xa quá, mà công việc của em lại phải đi lại trong nội thành……”
Huống Dã cười lạnh: “Sao em biết anh không có nhà trong thành phố?”
“Em đâu có biết……” Mạnh Kinh Hồng liếc nhìn anh rồi lại cụp mắt xuống, “Nhà anh thì đúng là thoải mái tiện nghi——”
Cô ngập ngừng một chút rồi khẽ nói ra lời thật lòng: “Nhưng em vẫn muốn tự mình thuê nhà ở……”
Ánh mắt Huống Dã khẽ lay động, cụp xuống.
“Hiểu rồi” Anh cười tự giễu: “Mới yêu có mấy bữa mà đã thấy chán rồi.”
“……Không phải vậy mà.” Mạnh Kinh Hồng tự biết mình có phần sai, lại vươn tay định ôm tay bạn trai.
Huống Dã lập tức gỡ ra, hai tay giơ cao giữa không trung.
——Như thể trai trinh tiết thà chết không chịu ô uế.
Mạnh Kinh Hồng hết cách nên khẽ xì một tiếng, cũng khoanh tay lại rồi dựa vào tường đối diện.
Hai người y như hai cái tủ gỗ đứng đối mặt lặng im hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là cô mở miệng trước: “Tối hôm đó về nhà, em lại cãi nhau với mẹ……”
Huống Dã khẽ chớp mắt nhưng vẫn chấp nhận xuống nước: “Có chuyện gì vậy?”
Mạnh Kinh Hồng cau mày: “Vẫn là về chuyện công việc của em.”
“Nhưng hôm đó em đã nói ra hết những điều mình muốn nói. Việc dọn ra ngoài thật ra em đã nghĩ tới từ trước nhưng vẫn còn lưỡng lự, hôm đó lúc em nói ra, tuy hơi bốc đồng nhưng cũng coi như cho mình một cú đẩy……”
Lông mi cô khẽ rung: “Sau đó em thấy vừa háo hức lại vừa hồi hộp.”
Chàng trai không nói, ánh mắt chăm chú lắng nghe.
Mạnh Kinh Hồng tiếp tục: “Tình hình nhà em thì anh cũng biết, mấy năm nay trọng tâm cuộc sống của mẹ em đều dồn lên người em. Bà ấy dành rất nhiều tâm sức để bồi dưỡng em, đồng thời cũng có h*m m**n kiểm soát rất mạnh. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì của em cũng do mẹ em quyết định nên dù em lớn thế này rồi nhưng thật ra…… vẫn chưa từng thực sự tự lập.”
Cô ngẩng đầu nhìn bạn trai: “Cho nên khi em nói em muốn dọn ra ngoài, không phải là để sống một mình.”
“Là để thật sự bắt đầu sống tự lập.”
Có một giáo viên từng nói một câu, Mạnh Kinh Hồng nhớ rất rõ: Cô ấy khuyên các bạn nữ trong lớp nên có một giai đoạn hoàn toàn sống một mình. Đừng giống phụ nữ truyền thống, cả đời chỉ chuyển từ nhà bố mẹ sang nhà chồng.
——Cho bản thân một khoảng không riêng cũng là cho mình cơ hội để trưởng thành và độc lập.
“Em muốn học cách xử lý những việc vặt vãnh trong cuộc sống, tự chăm sóc bản thân, tự chịu trách nhiệm cho chính mình.” Mạnh Kinh Hồng liếc mắt nhìn khắp căn nhà thuê—— Nơi đầu tiên trong đời, thật sự thuộc về riêng cô.
“Em cũng muốn biết khi không còn người nhà, không có bạn cùng phòng, em trong lúc ở một mình sẽ như thế nào—— Có lẽ đó mới là con người thật nhất của em.” Cô khẽ cười, “Anh còn nhớ trước đây em từng nói với anh rằng em muốn đứng trên sân khấu để được nhìn thấy không.”
“Bây giờ em cảm thấy, được nhìn thấy chính mình cũng quan trọng không kém.”
Một hơi nói hết những điều đã sắp xếp suốt mấy ngày nay, Mạnh Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bạn trai cụp mắt không nói gì, vẻ mặt cũng không rõ ràng, cô khẽ đá đá mũi giày anh: “Nên là đừng giận nữa mà…… thật sự không phải em nhắm vào anh đâu.”
Đôi vai rộng của chàng trai hơi sụp xuống: “Anh hiểu ý em.”
Anh ngước mắt nhìn cô: “Vậy sao em không nói rõ với anh từ trước? Là sợ anh không hiểu được hay là không tin anh sẽ tôn trọng suy nghĩ của em? Em tự nghĩ xem——”
Huống Dã lại nhíu mày: “Từ lúc quen đến giờ, bất kể là tiến độ yêu đương của chúng mình hay chuyện công việc của em, có lần nào anh không tôn trọng và ủng hộ em không?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng mím chặt môi, không nói được gì.
“Cho dù em nói em muốn ở riêng, anh cũng sẽ giúp em tìm nhà, còn trả trước luôn tiền thuê với mấy khoản khác……”
Ánh mắt Huống Dã thoáng lay động, không nói thêm được gì.
——Nghe đúng là việc anh sẽ làm thật.
“Em sợ anh cũng sẽ như mẹ em, bao bọc em hết mọi chuyện đúng không?” Anh hỏi.
Mạnh Kinh Hồng không khẳng định cũng không phủ nhận: “Cũng không hẳn là bao bọc, chỉ là…… rất nhiều chuyện với em thì khó khăn vô cùng, nhưng với anh có khi chỉ cần một cuộc điện thoại, vài câu nói là xong—— Không phải như thế là không tốt, chỉ là……”
Cô hơi ngại ngùng liếc nhìn anh: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn em sẽ càng ngày càng phụ thuộc vào anh. Đến lúc đó thì khác gì đang ở nhà đâu……”
“Bấy lâu nay đều là anh chăm sóc em, bảo vệ em, lo nghĩ cho em mọi thứ. Em cảm thấy mình rất may mắn, nhưng không thể cứ thế mãi được.”
“Em cũng muốn mau chóng trưởng thành, trở thành người mà anh có thể tin tưởng và dựa vào. Vai kề vai, chắc chắn sẽ đi xa hơn chỉ nắm tay nhau.”
Cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định và sáng rõ: “Huống Dã, em muốn tụi mình đi cùng nhau lâu dài hơn.”
“……”
Ánh mắt Huống Dã chấn động, anh sững người rồi từ từ cúi thấp đầu.
——Nếu không cúi thấp thì khóe miệng anh sẽ không kìm nén được.
Mạnh Kinh Hồng nghiêng đầu nhìn anh hai giây, chớp chớp mắt: “Còn giận không?”
Cô rúc lại gần anh, ngón tay nhẹ nhàng kéo mép túi quần anh, giọng cũng mềm mại: “Anh……”
“Đệch——” Huống Dã lập tức sụp đổ, bật cười bằng giọng mũi.
Anh vươn đôi tay to lớn ôm người vào lòng, cúi đầu cắn một phát vào cổ trắng nõn.
“Á——” Mạnh Kinh Hồng hét lên, không hài lòng đẩy anh: “Sao lại cắn em!”
“Thích em chứ sao.”
Chàng trai há miệng ra, dùng tay nắm lấy sau gáy cô, nghiến răng ken két: “Thích, đến, phát, điên!”
Nói xong lời giận dỗi đó, anh lại đặt một nụ hôn nhẹ lên sau tai cô.
“Cũng xót em đến phát điên.”
Mạnh Kinh Hồng không đáp, chỉ chui vào lòng anh.
——Thấy chưa, vòng tay vững chãi ấm áp thế này, cô nhất định sẽ không kìm được mà càng ngày càng muốn phụ thuộc vào.
Cả người đều muốn bám dính lấy anh như gấu túi……
Huống Dã xoa lên sau đầu cô gái, nhẹ giọng gọi: “Yêu yêu.”
“Ừhm?”
“Anh chăm sóc em, giúp em giải quyết vấn đề là xuất phát từ cảm giác muốn bảo vệ và trách nhiệm của bạn trai—— Đó là việc trong bổn phận, anh không thấy có gì đáng tự hào, cũng không muốn em cảm thấy áp lực.”
Anh buông vòng tay ra, nghiêm túc nhìn vào mắt cô gái: “Chuyện em nói về việc muốn độc lập, muốn trưởng thành, anh hoàn toàn hiểu được, nếu không anh cũng đã chẳng tách khỏi sự hỗ trợ của gia đình mà nhất quyết gia nhập quân đội.”
“Anh hơn em vài tuổi, có lợi thế về thời gian, về kinh tế và nguồn lực—— Những thứ đó anh đều sẵn sàng cho em, nhưng cho dù không có anh thì với năng lực và bản lĩnh của em, sau này em vẫn sẽ có được tất cả.”
Ngón tay thon dài của chàng trai tách những ngón tay cô ra, đan mười ngón tay họ lại với nhau, bốn mắt nhìn nhau: “Mình sẽ luôn nắm tay nhau, vai kề vai sát cánh mà đi.”
“Sau này cũng nhất định sẽ tiếp tục như vậy.”
Mạnh Kinh Hồng nhìn vào đôi mắt ôn hòa và cháy bỏng ấy, khoé môi dần dần cong lên, nhưng khoé mắt lại bất chợt nóng bừng.
“Được.” cô gật đầu trả lời, hai tay ôm lấy eo Huống Dã, lại vùi vào lòng anh, cái eo nhỏ còn lắc hai cái.
“Anh là tuyệt nhất……”
Chàng trai khẽ bật cười, vỗ một cái lên thắt lưng cô: “Chỉ giỏi mỗi chiêu này nhỉ?”
Mạnh Kinh Hồng chu môi: “Hiệu quả với anh là được rồi còn gì.”
Hiệu quả, quá hiệu quả luôn ấy.
Anh sắp bị dỗ dành cho mềm như bún non rồi đây.
Anh đưa tay véo nhẹ d** tai mềm mại của cô, lẩm bẩm: “Mèo.”
Mạnh Kinh Hồng không hiểu khẽ “Ừhm” một tiếng: “Mèo gì cơ?”
“Em, em chính là con mèo nhỏ đáng ghét.” Chất giọng từ tính của chàng trai mang theo cả sự cưng chiều, “Giống hệt con mèo Ba Tư mà nhà ông nội anh nuôi, suốt ngày meo meo nũng nịu bám người, nhưng thật ra trong lòng thì độc lập, còn kiêu kỳ nữa.”
Anh vỗ một cái vào mông cô: “Hư!”
Cái vỗ đó khiến chân Mạnh Kinh Hồng mềm nhũn.
Cô ngẩng đầu từ trong lòng anh, liếc anh một cái, đuôi mắt hẹp dài thật sự giống mèo, vừa mê hoặc vừa yêu kiều.
“Thế em là mèo, còn anh là gì?”
“Em nói xem?” Huống Dã nhướng mày nhìn cô, “Anh là thằng đàn ông to xác mà bị em huấn luyện thành cái dạng gì rồi, em không rõ à?”
Nói xong chính anh cũng tự chửi thầm mình là đồ chó má.
Hôm nay cô tự ý quyết rồi mới báo cho anh biết, vậy mà anh chẳng có lấy chút tức giận nào. Hơn nữa nghe ý của cô rằng sau này có thể sẽ muốn tập trung vào bản thân hơn, muốn lo cho sự nghiệp, không chừng còn muốn giữ khoảng cách, lúc gần lúc xa với anh nữa.
——Vậy mà mẹ nó anh lại càng thích cô hơn, càng không rời nổi cô mới khốn chứ……
Mạnh Kinh Hồng bỗng nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Trước đây bạn em còn nói, nếu Tiểu Oa mà nhân hoá, chắc sẽ là kiểu người đầy cơ bắp, cao to cứng rắn, giống mấy anh bộ đội——”
Ánh mắt cô chuyển động, nhìn chằm chằm bạn trai: “Có khi, chính là kiểu như anh đấy……”
Vừa nãy bị ví như chó thì không vui, giờ thật sự bị đem so với chó rồi thì chàng trai lại không tức giận tí nào, còn cảm thấy câu nào câu nấy đều là bạn gái đang khen mình.
Anh cong khoé môi, hất cằm về phía cô: “Thế anh với Tiểu Oa, ai đẹp trai hơn?”
Mạnh Kinh Hồng phì cười, lắc đầu: “Không nhìn ra đâu.”
Cô khéo léo tránh né câu hỏi: “Mắt mẹ ruột mà.”
Huống Dã không hài lòng tặc lưỡi.
Thôi vậy.
Dù sao thì tên của cún con cũng mang chữ “Soái”, đúng là khó mà tranh giành được.
Bàn tay to của anh vắt qua eo cô gái, ép sát cô vào lồng ngực, đổi cách hỏi khác: “Vậy anh với Tiểu Oa, em thích ai hơn?”
Chẳng hiểu sao chàng trai này lại ghen với cả Tiểu Oa, Mạnh Kinh Hồng bất lực nhắm mắt: “Đều thích cả.”
Hai tay nâng lấy chiếc cằm rắn rỏi, cô nhón chân hôn lên môi dưới của anh: “Đều là của em, bảo bối ạ.”