Mạnh Kinh Hồng dự định sẽ về nhà sau ngày Tết Nguyên Tiêu, cũng là thời điểm phần lớn người nhà quân nhân ở nơi đóng quân trở về.
Sau khi cùng Huống Dã từ cột mốc biên giới trên núi tuyết trở về, suy nghĩ của cô có chút thay đổi—— Không nói rõ là thay đổi chỗ nào, có lẽ đúng như lời chàng trai nói: Có những điều chấn động lòng người, có rất nhiều điều cảm động.
Mấy ngày còn lại, cô – một người hướng nội, lại hoạt bát trong giao tiếp hơn bao giờ hết. Thời gian ở trong phòng riêng giảm rõ rệt, cô nhanh chóng trở nên thân thiết với những người nhà quân nhân khác.
Mạnh Kinh Hồng còn trẻ, lại là lần đầu đến thăm người yêu nên mọi người đều rất quan tâm cô, cũng rất thích một diễn viên múa có tài năng.
Vợ ngày càng được hoan nghênh, có người nào đó bắt đầu không vui—— Cô gái từng mong mỏi được ăn cơm cùng anh, giờ đã có bạn ăn cơm mới, chưa nói những chuyện khác, đến vài việc trước kia phải nhờ anh giờ cô cũng có thể tự xoay xở.
——Ví dụ như lúc huấn luyện đêm, cô đột nhiên chẳng nói chẳng rằng mà xuất hiện ở thao trường.
Thấy tân binh cầm súng lên đạn còn lóng ngóng, gương mặt đại đội trưởng Huống đen sì như đáy nồi, bắt luyện thêm không thương tiếc.
Không chỉ bắt lính luyện thêm, chàng trai nhỏ mọn cũng không tha cho cô vợ của mình—— Mặc cho Mạnh Kinh Hồng gọi anh trai, gọi chồng, vừa khóc vừa năn nỉ anh vẫn không dừng lại. Mãi đến khi cô không gọi nổi nữa mới bế người ta vào phòng tắm……
Cô như cá mắc cạn, được nước xối vào ngâm một lúc, sức lực mới hồi phục lại không ít. Cô nằm trong chăn ôm chàng trai nhưng không chịu ngủ, lúc thì r*n r*, lúc lại nũng nịu.
“Đúng rồi——” Mạnh Kinh Hồng chợt nhớ ra gì đó, hỏi một cách từ tốn: “Em nghe chính ủy nói, Tết Nguyên Tiêu có tiệc liên hoan đúng không?”
Huống Dã “Ừhm” khẽ, giọng trầm khàn vẫn còn thoả mãn.
Ngón tay cô vẽ một vòng trên ngực anh, tiếp tục: “Mấy năm trước, người nhà quân nhân cũng lên sân khấu biểu diễn đúng không?”
Chàng trai hơi nhướng mày, đã hiểu ra.
“Cảm thấy tinh thần của các chiến sĩ của anh chưa bị em làm loạn đủ, đúng không?” Anh khẽ bật cười, làm bộ định đè xuống: “Cũng trách chàng trai này tiếp đãi em chưa đủ, đúng không.”
“Gì chứ……” Mạnh Kinh Hồng đẩy chàng trai đang ngứa ngáy tay chân, liếc anh một cái: “Em đâu có nói là em sẽ diễn.”
“Có mấy chị dâu từng bảo em dạy bọn họ nhảy, dù thật lòng hay chỉ là đùa thì em nghĩ nếu có thể hướng dẫn bọn họ tập một tiết mục, biểu diễn trong tiệc liên hoan…… cũng hay mà?”
Huống Dã chậc lưỡi: “Ý tưởng này…… cũng được đấy.”
Có trời mới biết bao nhiêu đêm trực lạnh đến tê cóng, anh lại bất giác nhớ đến hình ảnh cô nhảy múa tung bay.
Những người anh em đứng gác ở đây cũng vậy, đều nghĩ đến vợ con mà cắn răng trụ vững hết lần này qua lần khác.
Vợ con người ta vượt cả ngàn dặm đến đây, chẳng phải cũng chỉ muốn để lại cho người mình yêu nhiều kỷ niệm hơn một chút sao……
Bàn tay to lớn bóp nhẹ cằm cô gái mềm mại, Huống Dã bật cười: “Em đã nghĩ tới mức này, có phải đến dạy vũ đạo nào cũng tính xong cả rồi không?”
Mạnh Kinh Hồng cười khúc khích, lại chui vào lòng chàng trai: “Em thấy《Thải Vi》rất hợp, đúng không khí, mà lại vốn là múa tập thể.”
“Em chuyên nghiệp, em quyết là được.” Huống Dã ôm cô lại, mắt nhắm hờ: “Còn chưa đến hai ngày nữa đâu, muốn nhảy thì phải tranh thủ đấy.”
Mạnh Kinh Hồng đầy tự tin: “Yên tâm, không trễ được đâu.”
Cằm áp lên ngực chàng trai, cô ngẩng mặt lên, nhìn nghiêng gương mặt góc cạnh của chàng trai rất lâu.
“Em nghe chị dâu vợ của Trung đội trưởng nói…… hôm anh mới đến, trong buổi chào mừng còn hát cho mọi người nghe hả?”
Huống Dã uể oải “Ừhm” khẽ: “Cả đám ồn ào bắt anh phải hát.”
Mạnh Kinh Hồng kiêu ngạo hừ nhẹ: “Nói thật, anh còn chưa từng hát cho em nghe đâu……”
Chàng trai hát không đến mức truyền cảm lắm, nhưng giọng trời sinh đã hay, giọng nam trầm khàn từ tính này mà hát nhạc tình cảm chắc cũng quyến rũ lắm……
“Ai nói.” Huống Dã mở mắt liếc bạn gái, “Mấy hôm trước trên núi chẳng phải anh vừa hát xong sao?”
“Không tính!” Mạnh Kinh Hồng không hài lòng, mạnh tay véo vào cơ ngực anh, “Anh còn chẳng nhớ nổi tên bài hát, chỉ lẩm bẩm vài câu, hơn nữa……”
Hơn nữa, cũng đâu phải hát riêng cho em.
Chàng trai bất lực cười: “Vậy như nào mới tính?”
“Em biết mà, bình thường anh ít nghe nhạc, không biết nhiều bài hát. Em suốt ngày nhảy múa, lúc nào cũng đắm mình trong âm nhạc——” Anh nhướng cằm về phía cô, “Hay là, em hát mẫu trước cho anh?”
“……”
Mạnh Kinh Hồng tức giận quay lưng lại: “Không hát!”
Huống Dã khẽ bật cười, bàn tay đang ôm vòng eo thon nhẹ kéo một cái, lật cô lại.
Anh đè xuống.
“Không hát, thì tiếp tục kêu vậy!”
–
Sáng hôm sau, Mạnh Kinh Hồng cùng vài người nhà quân nhân khác bàn chuyện tiết mục múa biểu diễn.
Phản ứng của mọi người còn sôi nổi hơn cô tưởng, hai chị dâu tính cách cởi mở đồng ý ngay lập tức, mấy người lo mình nhảy không được, dưới sự cổ vũ của người khác cũng nhanh chóng gật đầu.
Nói tập là tập.
Mạnh Kinh Hồng lớn lên bên cạnh và chứng kiến cô Đoạn dạy học trò, việc dạy múa với cô chẳng phải chuyện gì khó. Cô cũng không coi mình là trung tâm, động tác nào khó quá sẽ chỉnh sửa lại để mọi người đều dễ tiếp thu.
Một buổi chiều cộng thêm một buổi sáng, tiết mục múa tập thể này đã được mấy chị em luyện đâu ra đấy.
Lại qua một ngày, Tết Nguyên Tiêu cũng đã đến.
Sau đêm nay là phải chia xa, ai cũng quý trọng ngày Tết cuối cùng này, từ sáng sớm đã rộn ràng làm bánh chẻo, nấu chè trôi, còn náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa.
Binh lính vẫn tuần tra, huấn luyện không ngừng, thậm chí còn bận hơn thường ngày—— Sáng sớm Mạnh Kinh Hồng dậy đã không thấy Huống Dã đâu.
Cô cũng không sốt ruột đi tìm anh, ăn xong thì cùng mấy chị em người nhà quân nhân khác đi tới hội trường—— Đây là lần luyện tập cuối cùng trước buổi biểu diễn tối nay, cũng xem như tổng duyệt.
Đã chào hỏi trước với chính ủy, Mạnh Kinh Hồng kiểm tra ánh đèn, mở nhạc sẵn.
——Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ là người thì không thấy đâu.
Gọi mấy tiếng mơ hồ không ai đáp lại, cô quay người đi xuống sân khấu.
Lúc gần ra đến cửa hội trường dọc theo lối đi, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nhạc—— Không phải bản《Thải Vi》cô đã chuẩn bị.
Khúc dạo đầu vang dội như hiệu lệnh quân đội, tiếng kèn Xô-na đánh thẳng vào tim người.
Mạnh Kinh Hồng quay đầu lại, đôi mắt hạnh mở to sửng sốt.
——Sân khấu vừa rồi còn trống không, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng hình màu xanh ô liu.
Huống Dã của cô khoác trên mình bộ lễ phục sĩ quan trang trọng, cao lớn thẳng tắp, khí thế hiên ngang.
Khi nhạc dạo vừa dứt, anh giơ micro lên, nhìn cô mà hát:
“Mặt trời mọc ta leo lên sườn núi
Leo l*n đ*nh núi ta lại muốn hát vang
Hát một bài cho muội muội nghe
Nghe thấy tiếng hát của ta cô ấy cười haha
Mùa xuân đến trăm hoa đua nở
Ta và muội ấy nắm lấy tay nhau
Lại đến ngọn núi năm ấy
Nhìn thấy hoa đỗ quyên nở trên đỉnh núi…”
Hơi thở khựng lại, tim đập rộn ràng, Mạnh Kinh Hồng đứng bất động nhìn người đang đứng trên sân khấu, nghiêm túc lắng nghe bản tình ca được hát riêng cho mình.
Hóa ra tình ca không phải lúc nào cũng phải dây dưa luyến ái.
Bản nhạc tràn đầy khí thế như vậy, ca từ thẳng thắn như vậy mới hợp để một người nhiệt huyết và thẳng thắn như anh hát lên.
“Miệng ta cười yo a yo a yo
Nội tâm ta lâng a lâng a lâng
Muội muội không nói chỉ nhìn ta cười
Ta biết nàng đang đợi ta đến ôm lấy, lên kiệu hoa lớn…”
Một khoảnh khắc nào đó, có người hòa giọng cùng Huống Dã—— Rất nhiều người.
Các chiến hữu, các anh em của anh từ hai bên cánh gà sân khấu vừa chạy vừa nhảy bước ra ngoài.
Họ cùng anh cất lên tiếng lòng, cất lên những lời chúc phúc của tất cả mọi người.
——Tiếng hát khiến nước mắt Mạnh Kinh Hồng lặng lẽ rơi xuống.
“…Muội muội không nói chỉ nhìn ta cười
Tôi biết nàng đang đợi ta đến ôm lấy
Ôm một cái nào là ôm một cái
Ôm lấy vầng trăng sáng đang cười cong cong
Ôm một cái nào là ôm một cái
Ôm lấy muội muội ấy lên kiệu hoa!*”
(*Bài hát Kiệu Hoa Lớn, bản vietsub của trang Cừu Non Tỷ yangyi trên youtube.)
Tiếng hát kết thúc, tiếng cười và hò reo của các chàng trai càng vang dội hơn.
Khi Huống Dã cầm bó hoa đã chuẩn bị sẵn nhảy khỏi sân khấu, xung quanh lập tức im bặt.
Mạnh Kinh Hồng cứ thế cùng tất cả mọi người yên lặng nhìn anh bước về phía mình.
——Giống như mỗi lần anh đều kiên định bước về phía cô.
Dừng lại trước mặt cô gái, lúm đồng tiền hiện rõ nơi má Huống Dã, anh nhẹ giọng nói: “Vài hôm trước em nói muốn nghe anh hát, anh luôn nghĩ xem nên hát gì cho em nghe.”
Ngừng một chút, đôi mắt đen của anh sâu thẳm: “Anh cũng luôn nghĩ, rốt cuộc nên dùng cách nào để chính thức cầu hôn em.”
“Vài hôm trước khi thấy em cười trên núi, lòng anh bỗng nhiên chắc chắn: Chính là khoảnh khắc này, chính là nơi này—— Núi tuyết làm mai, mọi người làm chứng.”
“Bé cưng.” Chàng trai dịu dàng gọi cô, thân hình cao lớn quỳ một gối xuống đất.
“Trước đây anh từng nói, ‘bé cưng’ nghĩa là ‘một lòng một dạ’, giờ anh muốn thêm một tầng nữa—— ‘Một đời một kiếp’.”
Anh ngẩng đầu nhìn Mạnh Kinh Hồng, như một tín đồ thành kính, dịu dàng như ánh trăng.
“Chúng ta từ vùng hoang dã này bước đến vùng hoang dã khác, anh muốn cứ thế cùng em đi mãi—— Không phải đến tận cùng sinh mệnh của anh, mà là đến tận cùng thời gian.”
Huống Dã giơ bó hoa cùng chiếc hộp trang sức đã mở ra trước mắt cô gái.
“Mạnh Kinh Hồng, em có đồng ý lấy anh không?”
Nước mắt cô rơi xuống cùng tiếng reo hò xung quanh, Mạnh Kinh Hồng lấy tay che mặt, khóe môi cong lên, vừa khóc vừa cười.
Khi buông tay xuống, cô nhìn chàng trai đang quỳ trước mặt mình.
“Nhất định phải đi sao?”
Huống Dã khựng lại, lông mày khẽ động, khó hiểu.
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ: “Vừa nãy anh chẳng phải đã hát rồi à.”
Cô dang rộng hai tay về phía anh, ánh mắt chan chứa tình cảm: “Anh ơi, ôm một cái, ôm em lên kiệu hoa đi.”
Tiếng hoan hô vang dội làm cả hội trường bùng nổ, Huống Dã lao người đứng dậy, ôm chặt lấy người yêu của mình.
——Ôm một cái, lên kiệu hoa.
Gió vàng sương ngọc, trái tim mãi gắn kết.
–
Đời người là một vùng hoang dã.
Em là khoảnh khắc rực rỡ thoáng qua giữa vùng hoang dã.
(Hoàn chính văn)