Chiếc nhẫn Mạnh Kinh Hồng nhận được là do Huống Dã tự tay làm suốt đêm—— Vỏ của viên đạn đầu tiên anh b*n r* sau khi nhập ngũ.
Việc cầu hôn bất ngờ nhưng mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ có chiếc nhẫn này khiến chàng trai có phần lúng túng, anh cảm thấy mình quá hời hợt với vợ của mình. Thật ra, anh đã sớm mua một chiếc nhẫn kim cương chính hãng, viên kim cương của Harry Winston được khóa trong két ở phòng thay đồ trong nhà.
Khi Mạnh Kinh Hồng về nhà, cô mở két sắt và đeo nhẫn kim cương chụp vài bức ảnh thật đẹp, sau đó lại xuyên dây vào vỏ đạn, làm thành một mặt dây chuyền đặc biệt.
Chiếc nhẫn kim cương vừa đẹp vừa lấp lánh, nhưng trong lòng cô, vỏ đạn xuyên qua tuyết và không khí loãng này mới thật sự là tín vật.
Khi đầu ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt đồng thau, cô sẽ nhớ tới đỉnh núi tuyết vàng óng, nhớ tới tuyết kết tinh trên lông mi chàng trai, nhớ đến khoảnh khắc anh cầm micro, hát cho cô với tất cả trái tim và nhiệt huyết, những người xung quanh cũng sẽ vỗ tay và rơi nước mắt vì hạnh phúc của họ……
Mảnh đất kia rét lạnh mà hoang dã.
Nhưng tình yêu được ươm mầm ở đó cực kỳ lãng mạn, nóng bỏng vô cùng.
Ngay sau khi trở về Kinh Bắc, hôm sau Mạnh Kinh Hồng đã trở lại làm việc luôn. Chiếc mặt dây chuyền trên cổ của cô độc đáo và thu hút ánh nhìn, cô cũng vui vẻ kể cho tất cả những ai hỏi về câu chuyện của vỏ viên đạn.
Vì vậy, chỉ sau hai ngày là hầu hết mọi người đều biết rằng diễn viên múa đã đính hôn. Đây là một sự kiện lớn trong cuộc đời, nhưng dường như không có gì thay đổi trong cuộc sống.
Chàng trai của cô còn ít nhất phải hai năm nữa mới xuất ngũ, chuyện kết hôn còn rất lâu nên tâm trí của Mạnh Kinh Hồng vẫn chủ yếu tập trung vào công việc.
Cô nhanh chóng ký hợp đồng đối tác với Vưu Già. Sau khi chính thức trở thành bà chủ Mạnh, vở kịch múa ngắn thứ hai cũng rầm rộ bắt đầu được chuẩn bị.
Sau khi trở về từ cao nguyên, trong đầu Mạnh Kinh Hồng như bùng nổ cảm xúc, ý tưởng mới cứ ào ào tuôn ra như những bông tuyết. Ngay sau đó, một câu chuyện ‘màu đỏ*’ kết hợp giữa truyền thuyết về nữ thần tuyết và câu chuyện bảo vệ biên cương đã bắt đầu thành hình.
(*Câu chuyện ‘màu đỏ’: Trong văn hóa Trung Quốc, “màu đỏ” (红色) thường tượng trưng cho cách mạng, tinh thần yêu nước, chủ nghĩa anh hùng, hoặc những câu chuyện liên quan đến lịch sử cách mạng của Đảng Cộng sản Trung Quốc.)
Đã có kinh nghiệm hợp tác nên lần này studio hòa hợp hơn, vì vậy vào mùa Hè, vở kịch ngắn《Mắt Của Nữ Thần Tuyết》chính thức ra mắt.
Nội dung《Mắt Của Nữ Thần Tuyết》sâu sắc hơn《Hoạ Trung Tiên》, nhưng lợi nhuận thương mại lại có vẻ ảm đạm. Có điều phương Đông không sáng thì phương Tây sáng, Vưu Già rất nhanh mang đến một tin tức tốt:《Mắt Của Nữ Thần Tuyết》được chọn là hạng mục hỗ trợ trọng điểm của Chính phủ, sẽ chính thức được cải biên thành kịch sân khấu!
Lúc trước trên sân khấu gặp khó khăn, Mạnh Kinh Hồng đã chọn đi theo con đường khác và chuyển sang màn ảnh nhỏ. Nay khi trở lại sân khấu lớn, cô nhận ra mình đã trở nên điềm tĩnh và dịu dàng hơn rất nhiều, không còn đặt nặng việc được mất—— Hóa ra chỉ cần tận hưởng vũ điệu và sân khấu, tiếng vỗ tay sẽ tự nhiên đến.
Chớp mắt lại đến cuối năm, Mạnh Kinh Hồng tham gia biên kịch và đóng vai chính trong vở kịch, buổi công diễn đã bắt đầu với nhiều lời khen ngợi ngoài sức tưởng tượng.
Vì vậy, trong năm tiếp theo, trọng tâm công việc của Mạnh Kinh Hồng chuyển hướng, và cô đã đi lưu diễn ở nhiều thành phố.
Công việc làm dịu nỗi buồn của việc yêu xa. Hai năm trôi qua nhanh chóng, ngày Huống Dã xuất ngũ cũng đến.
Sau buổi lưu diễn cuối cùng trước Tết, Mạnh Kinh Hồng đăng một dòng trạng thái ngắn trên tài khoản cá nhân:【Tạm dừng diễn xuất, đi đón nam chính trong cuộc đời tôi~】
Kèm theo bức ảnh hai bàn tay, một to một nhỏ, giơ hai cuốn sổ đăng ký kết hôn đỏ rực.
–
Vào sáng ngày hôm sau khi về nhà, Huống Dã đã kéo cô gái đi thẳng đến Cục Dân Chính, với vẻ mặt hoảng hốt như thể ai đó đang định cướp vợ của anh—— Không phải sao, anh đã ở cao nguyên bị tia cực tím chiếu suốt hai năm, tự thấy mình không còn đẹp trai như trước, nhưng vợ anh lại càng ngày càng quyến rũ hơn.
Hơn nữa, hiện giờ người ta còn nổi tiếng, có cả hội fan riêng. Điều khiến Huống Dã bối rối nhất là “tình địch” của anh lại là một đám con gái, không chỉ theo vợ anh đi khắp cả nước mà còn suốt ngày khen đủ kiểu “vợ xinh đẹp, vợ thật tuyệt”……
Số lượng tình địch rất nhiều, đạn bọc đường rất nhanh, chàng trai cảm thấy áp lực rất lớn.
Mãi đến khi con dấu được đóng lên cuốn sổ đỏ, Huống Dã mới thở phào nhẹ nhõm—— Bây giờ cho dù có bao nhiêu người gọi “Vợ” thì anh vẫn là “Chính cung” được chính thức công nhận.
Giấy chứng nhận được cấp, đám cưới cũng được lên lịch trình. Nhà họ Huống chuẩn bị lễ hỏi chu đáo và bọn họ tuyệt đối hài lòng với cô con dâu này—— Đặc biệt là Chu Thanh Dao.
Bà ấy vốn đã quý Mạnh Kinh Hồng, lại là bạn bè thân thiết với Đoạn Nhã Lan nên càng thêm gần gũi. Hai năm con trai vắng nhà, bạn thân và con gái của bạn thân đã ở bên bà ấy nhiều hơn, giờ bà ấy xem Mạnh Kinh Hồng như con gái ruột của mình.
Hai bà mẹ xem lịch nửa năm tới, nhưng không tìm được ngày nào phù hợp—— Đôi vợ chồng trẻ đều quá bận.
Huống Dã được điều về cơ quan làm Tham mưu, khối lượng công việc tăng vọt. Khi anh không còn bận nữa thì Mạnh Kinh Hồng lại bắt đầu lưu diễn.
Lần này còn bận rộn hơn trước, cô không chỉ lưu diễn mà còn tham gia lên kế hoạch cho vở kịch múa ngắn mới của studio.
Như con quay không ngừng quay, một năm trôi đã trôi qua như vậy.
Lại đến mùa Xuân rực rỡ.
Mùa Xuân, thời điểm mọi thứ hồi sinh, thích hợp dã ngoại và khởi đầu mới. Đương nhiên là cũng thích hợp cho một đám cưới lãng mạn, sống động.
Ngày cưới được ấn định sau đợt lưu diễn thứ hai của Mạnh Kinh Hồng, và Huống Dã cũng đã xin nghỉ phép vào cùng thời điểm đó.
Chuyến lưu diễn kết thúc ở Thượng Hải, chồng đến đón cô ở sân bay, Mạnh Kinh Hồng sau khi xuống máy bay đã vô thức làm nhanh động tác lấy hành lý.
Nhìn thông báo xe trên điện thoại, cô mỉm cười—— Hóa ra anh cũng vậy.
Xe của Huống Dã đã đến bãi đỗ sân bay từ một tiếng trước.
Câu nói ‘Tiểu biệt thắng tân hôn’ quả không sai. Cuộc sống của họ trong ba năm qua là chuỗi những lần xa cách dài ngắn và đoàn tụ tạo thành, nhưng tình cảm của cả hai người còn tốt hơn cả lúc mới yêu.
Người đàn ông cầm bó hồng cam đón ở sân bay, cô gái chạy đến nhận hoa rồi lao vào vòng tay anh, cả hai cười rạng rỡ hơn cả hoa—— Ai nhìn cũng nghĩ họ đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy.
Các vũ công trong ngày nghỉ không cần kiêng ăn nên cô thoải mái thưởng thức một bữa ăn ngon. Ngồi lên xe với cái bụng tròn vo, xe lại rẽ hướng ngược về nhà.
Mạnh Kinh Hồng khẽ nhíu mày: “Không phải đi thăm bà ngoại sao?”
Tay Huống Dã trên vô lăng khẽ động đậy, vẻ mặt trầm như nước: “Bà ngoại hôm nay không ở nhà.”
Mạnh Kinh Hồng lập tức quay sang nhìn người đàn ông: “Có chuyện gì vậy?”
——Họ quá hiểu nhau. Anh có thể nhìn thấu nỗi thất vọng dưới nụ cười của cô, còn cô nhận ra sự lo lắng khi anh xoa vô lăng.
Huống Dã cũng không giấu cô: “Bé cưng, bà ngoại đồng ý phẫu thuật rồi.”
Anh liếc nhìn đồng hồ: “Hình như đúng lúc em hạ cánh thì bà vào phòng phẫu thuật.”
——Đây không phải là một tin xấu.
Bệnh Alzheimer của bà ngoại cô mấy năm nay ngày càng nặng, dù có nói thế nào bà cụ cũng nhất quyết không chịu phẫu thuật.
Mạnh Kinh Hồng bất giác thở phào nhẹ nhõm, trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi.
“Bà đồng ý lúc nào? Sao không đợi em về rồi mới làm? Sao không ai nói với em?”
Cô hỏi một tràng rồi giơ tay đánh mạnh vào cánh tay rắn chắc của người đàn ông: “Tại sao lúc anh đi đón em ở sân bay mà không nói gì hả!”
Huống Dã bị đánh mà xuýt xoa: “Bà ngoại không cho nói mà, dặn đi dặn lại, sợ ảnh hưởng đến buổi diễn cuối sáng nay của em, sợ lỡ xảy ra tai nạn sân khấu……”
“Đâu dễ xảy ra tai nạn thế chứ……” Mạnh Kinh Hồng lẩm bẩm không hài lòng.
“Anh cũng định đợi em về rồi nói, nhưng bác sĩ Phương phải đi nước ngoài sau hai ngày nữa, nên chỉ xếp lịch phẫu thuật được vào hôm nay.”
Người đàn ông bắt đầu giải thích từng chuyện một với vợ: “Còn vì sao bà ngoại đồng ý, em xem này——”
Đèn xanh vừa chuyển sang đèn đỏ, Huống Dã buông vô lăng, lấy máy tính bảng từ hàng ghế sau.
Mạnh Kinh Hồng nhận lấy, thấy bà ngoại cô trong đoạn video đang tạm dừng.
Người đàn ông hất cằm về phía cô: “Hôm trước bà tỉnh táo một lúc, tự ghi hình lại đấy.”
Nhấp vào để phát video, bà cụ lần đầu quay video hơi lúng túng, như con vật nhỏ dí mũi vào ống kính: “Bắt đầu rồi à? Sao chẳng thấy gì hết vậy…… À, Hồng Hồng thấy được bà không?”
Bà cụ nhanh chóng vẫy tay, khuôn mặt nở cười rạng rỡ như hoa cúc.
“Hồng, bận lắm hả? Nghe mẹ cháu nói, dạo này cháu diễn liên tục, phải giữ sức khỏe đấy!”
Nhìn vào gương mặt tỉnh táo và hiền hậu của bà cụ, mắt Mạnh Kinh Hồng lập tức cay xè—— Cảm giác như đã nhiều năm cô không gặp bà ngoại rồi.
“Mẹ cháu cũng đã nói rằng đám cưới của cháu với Tiểu Huống được ấn định vào tháng sau, ôi…… bà chẳng giúp được gì cho cháu……” Bà cụ thở dài, cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, “Hồi trước cháu bảo bà phẫu thuật, bà cũng muốn nói thật lòng với cháu—— Bà rất sợ, thật sự rất sợ.”
“Không phải sợ không qua được ca mổ, bà lớn tuổi rồi, cũng coi như sống cũng đủ rồi, nếu có thể dứt khoát mà đi, chân duỗi thẳng một cái cũng coi như không phải chịu khổ…… Bà sợ——”
Bà cụ ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Sợ nếu giống như lời bác sĩ đã nói, sau phẫu thuật mà tình trạng xấu đi, bà nằm liệt giường, nửa sống nửa chết, lại làm khổ các cháu.”
“Mẹ cháu đã chịu đủ khổ cực trong cuộc đời này rồi, cháu cũng thế. Cháu từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, suy nghĩ sâu sắc và nặng tình. Bà hay nói với mẹ cháu, không được quá nghiêm khắc với cháu, con bé như cháu phải được nâng niu, yêu thương. Trước kia, khi bố cháu còn sống thì mọi thứ còn ổn, nhưng sau đó……”
Bà cụ lắc đầu thở dài: “Vì vậy suốt những năm qua, bà luôn muốn nuông chiều, yêu thương cháu nhiều hơn. Nghĩ rằng, nếu bà không còn, cháu muốn lười tập luyện hay thèm ăn vặt mà chẳng ai chiều chuộng, Hồng Hồng của bà sẽ tủi thân biết bao……”
Cho đến khi bàn tay thô ráp của người đàn ông lau đi nước mắt của cô thì Mạnh Kinh Hồng mới nhận ra mình đã khóc nức nở.
Bà ngoại cô cũng lau đôi mắt đỏ hoe: “Giờ thì tốt rồi, bên cạnh cháu giờ có Tiểu Huống. Nghe mẹ cháu bảo cậu ấy là một đứa trẻ đáng tin, thật lòng yêu thương cháu, vậy thì bà cũng yên tâm rồi.”
“Đầu óc bà ngày càng lẫn, vừa rồi mẹ cháu nói các cháu sắp kết hôn, bà bỗng nhiên hiểu ra rằng: Ca phẫu thuật này, phải làm thôi!”
“Còn hơn là sống mơ hồ vô định, không bằng đánh cược một lần. Nếu thắng, bà sẽ được thấy cháu làm cô dâu, biết đâu còn bế được chắt—— Thế thì bà lời to rồi!”
Bà cụ cười vang sảng khoái, rồi nghiêm túc nhìn Mạnh Kinh Hồng qua màn hình: “Nếu vận may không tốt, bà cũng không còn gì tiếc nuối. Hồng Hồng của bà đã trưởng thành, cũng có người yêu thương.”
“Bà ngoại chúc các cháu tân hôn vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.”
Nụ cười của bà ngoại cô biến mất trong màn hình đen, Mạnh Kinh Hồng khẽ hít mũi, mắt đẫm lệ nhìn chồng.
Huống Dã nhướng mày, định nói thì điện thoại của anh đổ chuông.
Anh mở màn hình rồi nghiêng đầu liếc nhìn về phía vợ: “Đi, đến bệnh viện.”
“Bà ngoại phẫu thuật xong rồi.”
Mạnh Kinh Hồng bỗng nhiên thấy tim mình nghẹn lại: “Thế nào?”
Người đàn ông không đáp, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn vợ một lúc: “Sau này chúng ta phải chịu đựng nhiều.”
Mội Mạnh Kinh Hồng run rẩy, sắc mặt thay đổi.
Thế nhưng, Huống Dã đột nhiên cười: “Bà ngoại sốt ruột bế chắt, giờ thì tỉnh táo rồi, không biết sẽ giục thế nào!”
Mắt Mạnh Kinh Hồng sáng lên, cũng bật cười. Cô giơ tay vỗ vào ngực chồng, đôi mắt ướt của cô lại cay xè.
Huống Dã nhẹ nhàng nắm tay cô gái, kéo cô vào lòng.
Bàn tay to lớn vuốt dọc mái tóc dài mềm mại như lụa xuống lưng, anh khẽ nói: “Bé cưng, còn muốn tổ chức đám cưới trên bãi cỏ không?”
Mí mắt Mạnh Kinh Hồng khẽ động, cô lặng lẽ thở dài: “Không phải không có chỗ thích hợp sao……”
Nhiều cô gái đều ước mơ về đám cưới của mình. Trong tưởng tượng của Mạnh Kinh Hồng, đám cưới của cô không có trần nhà—— Bầu trời làm mái, cỏ xanh làm thảm, ánh nắng chiếu trên tà váy cưới mà cô chọn lựa cẩn thận và cũng phản chiếu trong đôi mắt sâu đậm tình cảm của người yêu……
Sau khi ngày cưới được ấn định, họ bắt đầu tìm địa điểm cho đám cưới ngoài trời trong mơ của mình. Những địa điểm phù hợp đã bị đặt trước cả năm, những chỗ còn lại thì hoặc quá xa hoặc không đủ đẹp.……
“Anh nghĩ đến một địa điểm.” Huống Dã vỗ vỗ lưng vợ, “Căn cứ bí mật lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cắm trại, em cảm thấy thế nào?”
Mạnh Kinh Hồng giật mình, rời khỏi vòng tay người đàn ông, ngẩng đầu lên nhìn: “Chỗ đó…… được không?”
Huống Dã mỉm cười: “Được chứ. Không có nơi nào ý nghĩa hơn chỗ đó.”
Tại nơi vừa gặp đã yêu, định ước bên nhau trọn đời.
Khuôn mặt Mạnh Kinh Hồng hào hứng đến nỗi đỏ bừng, nhưng cô có chút lo lắng: “Nhưng chỗ đó tổ chức đám cưới được không? Không có gì cả, chuẩn bị khó lắm……”
Người đàn ông giơ điện thoại lên về phía cô: “Yên tâm, mọi thứ được sắp xếp ổn rồi.”
“Đã báo cáo với bộ phận quản lý liên quan, cũng đã tìm đội ngũ.” Anh bật sáng màn hình điện thoại để xem giờ, “Bây giờ chắc đang dựng cảnh.”
“Anh lại không nói với em!” Mạnh Kinh Hồng lại mạnh tay vỗ chồng một cái, nhưng ý nghĩa lần này rõ ràng khác lần trước—— Trách yêu đầy vui vẻ.
Người đàn ông bị đánh cười tươi rói: “Chẳng phải muốn tạo bất ngờ cho em sao.”
Cô dâu rạng rỡ đã bắt đầu lên kế hoạch: “Vậy em phải chuẩn bị nhanh, chuẩn bị thêm một bộ quần áo cho bà ngoại, còn váy cưới của em, khăn voan dài chắc là không tiện đi trên cỏ được nhỉ…… Đúng rồi——”
Cô quay sang Huống Dã: “Sẽ không gặp mưa chứ? Em xem dự báo thời tiết tuần chúng ta cưới không được tốt lắm.”
“Không đâu.” Người đàn ông khẳng định, “Hôm đó chắc chắn là một ngày nắng.”
“Làm thế nào mà sao anh chắc vậy?”
Huống Dã nhìn người yêu hai giây, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ánh lên màu cam vàng giữa ánh nắng trưa—— Đúng như đám cưới Mạnh Kinh Hồng từng ước mơ.
“Bởi vì mọi mong ước của bé cưng đều sẽ thành hiện thực, tất cả, tất cả.”
Môi Mạnh Kinh Hồng khẽ động, không phủ nhận.
Đúng vậy, không phải cô đã đạt được điều mình mong muốn rồi sao?
Người yêu bên cạnh, người thân khỏe mạnh và còn có sự nghiệp cô hết lòng yêu thích.
——Đây chính là dáng vẻ hạnh phúc mà cô mong muốn.
Mạnh Kinh Hồng mỉm cười, nắm tay chồng: “Vậy, anh có mong ước gì không?”
Huống Dã cong môi: “Của anh, cũng đạt được rồi.”
Anh cúi người xuống ôm cô, ôm thật chặt.
“Quãng đời còn lại có em, là mong ước tham lam nhất của anh.”
(Hoàn toàn văn)