Bắc Tuyền nhanh chóng chọn xong hai món đồ, nhờ Vệ Phục Uyên cầm giúp, sau đó cả hai cùng rời khỏi đại điện.
Bắc Tuyền dẫn Vệ Phục Uyên đến chỗ ở của mình.
Đi dọc đường, Vệ Phục Uyên chú ý thấy, cung điện rất lớn, nhưng người qua lại lại rất ít.
Thi thoảng có một hai người đi qua, tất cả đều quen biết Bắc Tuyền, họ gật đầu chào hỏi nhau, nhưng không hỏi về thân phận của Vệ Phục Uyên.
"Nơi này của các em... ít người thật đấy."
Vệ Phục Uyên nói ra cảm nhận của mình.
"Ừm."
Bắc Tuyền cười đáp:
"Nếu em nhớ không lầm, bí cảnh Chu Lăng hiện tại có khoảng hơn ba mươi người."
Bắc Tuyền xoa cằm, "Không đúng, cũng không hoàn toàn là 'người'..."
Vệ Phục Uyên: "..."
Một tòa cung điện lớn như vậy mà chỉ có hơn ba mươi người đã là rất xa xỉ, xa xỉ hơn nữa là trong số đó còn không biết có bao nhiêu sinh vật không phải là người... không, có lẽ thậm chí còn không được coi là "sinh vật" theo đúng nghĩa đen.
"Vậy..."
Vệ Phục Uyên cuối cùng vẫn không nhịn được:
"Sư phụ của em ấy... cũng không phải là người sao?"
Bắc Tuyền cười lắc đầu:
"Sư phụ ấy vẫn còn sống đấy."
Bắc Tuyền giơ tay, chỉ xuống dưới chân:
"Khi sư phụ được chọn làm người bảo hộ và quản lý bí cảnh Chu Lăng, thân thể của ngài ấy đã ngủ say ở một nơi nào đó trong núi Hồng Tinh Nham... Còn là ở đâu, chỉ có một mình sư phụ biết."
Vệ Phục Uyên không hiểu mối quan hệ nhân quả này: "Tại sao?"
"À, anh có thể hiểu rằng đây là một kiểu 'bế quan' khác."
Bắc Tuyền trả lời:
"Sư phụ ấy muốn bảo vệ bí cảnh Chu Lăng lâu dài, thì phải sống càng lâu càng tốt, phương pháp tốt nhất, chính là lấy tư thái ngủ say để tu luyện nhập định, kéo dài tuổi thọ của mình."
Vệ Phục Uyên chợt nhớ đến cái gọi là "Quy tức thần công" mà anh từng đọc trong tiểu thuyết võ hiệp, gật đầu hiểu ra: "Thì ra là vậy."
Anh nghĩ nghĩ: "Vì sư phụ đang bế quan, nên mới phải dùng thân thể con rối để hoạt động à?"
"Không sai, chính là như vậy."
Bắc Tuyền ha ha cười lớn:
"Thực ra cũng không nhất thiết là con rối, chỉ cần ngài ấy muốn dùng, cái gì cũng được. Trước đây em từng thấy ngài ấy nhập thần thức vào một con khỉ đột để dỗ dành cô em gái nhỏ đấy."
Vệ Phục Uyên nghĩ đến con rối có tính tình cổ quái vừa rồi, lại tưởng tượng thêm khuôn mặt của con khỉ đột, bỗng nhiên có chút đồng cảm với vị em gái nhỏ chưa từng gặp mặt kia, và cũng chân thành hy vọng đã không để lại bóng ma tuổi thơ cho cô bé.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến chỗ ở của Bắc Tuyền.
Bắc Tuyền ở phía nam của khu cung điện, là một tòa tiểu viện.
Nói là "tiểu viện", nhưng cũng có hai lớp sân trong sân ngoài, một chính đường, hai hoa viên, tám sương phòng trước sau, nếu đặt ở nhân gian, chắc chắn phải tính là biệt thự cao cấp phong cách Trung Hoa.
Thế nhưng, một tiểu viện tinh xảo như vậy, lại chỉ có một mình Bắc Tuyền ở.
Vệ Phục Uyên một lần nữa thay đổi nhận thức về Bắc Tuyền.
Trước đây, khi anh thấy Bắc Tuyền thuê một căn nhà xập xệ để mở công ty Tam Đồ Xuyên, anh còn tưởng người yêu mình nghèo lắm, ai ngờ người ta ở bí cảnh lại có biệt thự, còn là một tòa đình viện cổ phong, thật là hào nhoáng.
"Thực ra một mình em không cần một cái sân lớn như vậy, nên chỉ chọn một gian phòng để ở."
Bắc Tuyền dẫn Vệ Phục Uyên đi qua chính đường, vừa đi vừa giải thích.
Vệ Phục Uyên: "Vậy những phòng khác thì sao?"
"Để dự phòng."
Bắc Tuyền mở cửa sương phòng phía đông, quay đầu lại cười với Vệ Phục Uyên:
"Khi nào ở chán, thì đổi phòng thôi."
Vệ Phục Uyên đáng lẽ phải đáp lại một câu "Em nói rất có lý", nhưng lúc này toàn bộ suy nghĩ của anh đều bị "Phòng của Bắc Tuyền thì ra là thế này" thu hút.
Sương phòng Bắc Tuyền ở không lớn, đồ vật cũng không nhiều, được sắp xếp vô cùng gọn gàng.
Đồ nội thất trong phòng đều là những món đồ cổ mà bình thường chỉ có thể thấy trong bảo tàng.
Dù ở trong bí cảnh, đồ nội thất sử dụng lâu năm vẫn ít nhiều để lại một vài dấu vết, nhưng cả căn phòng sạch sẽ không vương một hạt bụi, ngay cả những chạm khắc phức tạp trên cửa sổ cũng không bám bẩn.
"Chỉ là một chú hút bụi đơn giản thôi mà."
Bắc Tuyền cong mắt, "Cuộc sống của thuật sĩ thực ra cũng rất tiện lợi, đúng không?"
Vệ Phục Uyên đi vào phòng Bắc Tuyền, chậm rãi đi một vòng.
Anh cố gắng hết sức giữ vẻ mặt điềm tĩnh, thực ra trái tim "thình thịch" đập mạnh, không hiểu sao vừa thấy căng thẳng, vừa lo lắng, lại vừa vô cùng phấn khích.
- Đây chính là phòng của Bắc Tuyền!
Vệ Phục Uyên nghĩ:
- Là căn phòng Bắc Tuyền đã lớn lên từ nhỏ!
Đầu óc anh bị sự phấn khích mãnh liệt lấp đầy, lựa chọn bỏ qua sự thật rằng Bắc Tuyền không thể nào ngủ trong cùng một căn phòng suốt hơn hai mươi năm.
Vệ Phục Uyên chạm tay vào từng món đồ nội thất, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng.
Anh lần lượt chạm vào khung cửa sổ, bàn thư, bàn trà, ghế, sập dài, bình phong, thẳng đến khi đi vào sâu trong phòng, chạm vào chiếc giường của Bắc Tuyền.
"...Đẹp quá."
Vệ Phục Uyên dùng lòng bàn tay v**t v* phù điêu hoa ngọc lan trên thành giường, khẽ cảm thán.
Bắc Tuyền thong thả đi đến bên cạnh Vệ Phục Uyên, khoanh tay, mỉm cười hỏi:
"Chỉ là đẹp thôi sao?"
Vệ Phục Uyên cảm giác đầu "ong" một tiếng nổ tung, máu nóng xông thẳng l*n đ*nh đầu.
Giây tiếp theo, anh một tay ôm lấy Bắc Tuyền, ngã lên chiếc giường bốn cột gỗ đỏ khắc ngọc lan trắng kia.
Rèm giường bị động tác của hai người kéo xuống, rung rinh phủ lên người họ.
"...Khoan đã!"
Bắc Tuyền giãy giụa đẩy Vệ Phục Uyên ra một chút, "Rèm giường rơi... Ưm!"
Lời cậu chưa kịp nói hết, đã bị con sói nhỏ cắn lấy môi, lấp kín...
Đợi cho hai người lăn lộn đủ trên giường của Bắc Tuyền, đã là một tiếng đồng hồ sau.
Sự thật chứng minh, dù Bắc Tuyền tu vi rất cao, nhưng thân thể dù sao cũng là phàm thai, chịu đựng quá nhiều một lần, vẫn sẽ cảm thấy xương cốt như tan thành từng mảnh, cử động một chút cũng toàn thân đau nhức.
Đặc biệt là một vài nơi bí ẩn nào đó, cảm giác ấy càng đau đớn mà cũng sung sướng, khó có thể diễn tả.
Bắc Tuyền thực sự quá mệt mỏi, lười đứng dậy đi tắm, bèn vẽ một vết cắt nhỏ trên đầu ngón tay, dùng máu vẽ một chú thanh khiết giữa không trung, làm sạch những dấu vết bừa bộn trên người hai người.
Vệ Phục Uyên trở mình, nắm lấy cánh tay Bắc Tuyền, nhét lại vào trong chăn, "Mệt không?"
Anh hỏi.
Bắc Tuyền cười: "Anh mới mệt chứ?"
Dù sao người bỏ công sức chính là bạn học Tiểu Vệ, cậu chỉ cần phụ trách hưởng thụ là được.
Hiện tại giọng Bắc Tuyền trở nên khô khốc, âm thanh cũng khàn hơn bình thường, bỗng nhiên có thêm vài phần lưu luyến ái muội.
Mặt Vệ Phục Uyên lại đỏ.
Vừa rồi nỗ lực một phen quả thực coi như lao động chân tay, nhưng so với sự sung sướng và thỏa mãn nhận được, ann có mệt cũng thấy vui.
Nghĩ đến đây, Vệ Phục Uyên bắt đầu vô thức hồi tưởng lại cảm giác cực lạc vừa rồi, càng hồi tưởng càng ngọt ngào, càng nghĩ càng phấn khích, lại không kìm được có chút rục rịch.
"Đủ rồi, anh không mệt thì em cũng mệt lắm rồi."
Bắc Tuyền vỗ mạnh vào cánh tay Vệ Phục Uyên một cái, "Nhắm mắt lại, ngủ một giấc lấy lại tinh thần đi!"
Vệ Phục Uyên đành nghe lời nhắm mắt.
Khoảng 30 giây sau, Vệ Phục Uyên lại lặng lẽ mở mắt, đối diện với đôi mắt cười cong cong của Bắc Tuyền.
Vệ Phục Uyên: "..."
"Thôi được rồi, anh không ngủ được."
Anh dứt khoát thành thật thừa nhận.
"Anh muốn nhìn em."
Nói xong, Vệ Phục Uyên ghé sát môi Bắc Tuyền, nhẹ nhàng hôn một cái.
Bắc Tuyền cười hôn đáp lại anh: "Vậy chúng ta trò chuyện đi."
Vệ Phục Uyên kéo chăn xuống một chút, để lộ vai của Bắc Tuyền, "Đây là gì?"
Anh dùng ngón tay v**t v* vết sẹo hình bán nguyệt trên vai trái của Bắc Tuyền.
Trên vai trái của Bắc Tuyền có một vết sẹo hình bán nguyệt, trông giống như dấu cắn của một loài dã thú lớn nào đó, dựa vào màu sắc của lớp da tái tạo, hẳn là mới để lại gần đây.
"Em bị thương từ khi nào?"
"Trước khi đi Mỹ."
Bắc Tuyền thành thật trả lời: "Bị một con cổ lang cắn."
Vệ Phục Uyên không biết cổ lang là gì, nhưng anh biết Bắc Tuyền khi ở nhà họ Trần yếu ớt đến mức nào, lập tức vừa phẫn nộ, vừa đau lòng:
"Ai làm?!"
Bắc Tuyền cười cười, dịu dàng giải thích.
"Lúc đó em không thấy rõ người tấn công mình là ai, nhưng giờ nghĩ lại, chắc là Chúc Hoằng Hồng."
Cậu dừng lại một chút:
"Em nói là cái người đi đoạt xác kia ấy."
Vệ Phục Uyên lại hỏi: "Hắn tại sao lại tấn công em?"
"Lúc đó em đang giao quỷ khuể Mê Thần Phiên với sứ giả đến từ bí cảnh Chu Lăng."
Bắc Tuyền nói:
"'Hắn' hẳn là muốn cướp đi quỷ khuể..."
Nói đến đây, Bắc Tuyền chuyển ánh mắt, khẽ tự nói:
"...Ừm, bây giờ nghĩ lại, 'hắn' ngay cả phương pháp chế tác cổ lang cũng đã học xong... Không biết rốt cuộc 'hắn' còn học được bao nhiêu thứ..."
Vệ Phục Uyên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Bắc Tuyền: "Em biết 'hắn'... ý anh là người đoạt xác Chúc Hoằng Hồng là ai?"
Thế là Bắc Tuyền tóm tắt thân phận của A Tụng và chuyện hắn trộm Mê Thần Phiên cho Vệ Phục Uyên nghe một lần.
"Cái người này tâm cơ quá đi!"
Sau khi nghe xong, Vệ Phục Uyên chỉ cảm thấy tức giận, "Đã thời đại nào rồi mà còn cầu trường sinh? Hắn tưởng mình là Tần Thủy Hoàng sao?!"
"Được rồi được rồi, sư phụ đã dạy em cách đối phó với A Tụng rồi."
Bắc Tuyền v**t v* mái tóc của người yêu mình.
"Đợi khi trở về, chúng ta có thể bắt đầu điều tra hành tung của hắn."
Lúc này Vệ Phục Uyên mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.
"À đúng rồi, chúng ta đã gặp sư phụ, ngài ấy cũng đã dặn dò xong việc rồi..."
Vệ Phục Uyên sờ mặt Bắc Tuyền:
"Chúng ta còn phải ở lại đây không?"
Anh không biết tỷ lệ thời gian giữa bí cảnh Chu Lăng và thế giới hiện thực là bao nhiêu, có chút lo lắng kéo dài sẽ không kịp phát sóng 《 Kinh Hãi Dạ Thoại 》 vào thứ Năm.
"Về chuyện này..."
Bắc Tuyền dẹp đi nụ cười, nói với Vệ Phục Uyên:
"Em muốn hỏi ý kiến của anh."
Vệ Phục Uyên mơ hồ hỏi: "Chuyện gì?"
Bắc Tuyền nhìn thẳng vào mắt Vệ Phục Uyên, khẽ lẩm bẩm:
"Anh có muốn biết anh... là người thế nào không?"
Hai chữ cuối cùng của Bắc Tuyền có âm lượng rất nhỏ, phát âm cũng mơ hồ, Vệ Phục Uyên không nghe rõ.
Anh ghé sát hơn một chút, mũi chạm mũi với Bắc Tuyền, "Em nói gì cơ?"
"Em nói là... kiếp trước của anh."
Bắc Tuyền lặp lại một lần nữa:
"Anh có muốn biết kiếp trước của mình là người thế nào không?"
Vệ Phục Uyên bị chấn kinh.
"Hả?"
Anh mở to mắt không thể tin được: "Em biết kiếp trước của anh?"