"Không, em không biết."
Bắc Tuyền lắc đầu.
Vệ Phục Uyên: "Thế thì...?"
Trước đây, khi gặp sư phụ của Bắc Tuyền, anh đã nghe ông ấy nhắc đến việc "biết kiếp trước của mình". Lúc ấy, anh cũng rất tò mò, nhưng vì không khí không thích hợp, Vệ Phục Uyên không dám chen ngang, nên chủ đề đó cũng bị bỏ lửng.
Bây giờ nghe người yêu nhắc lại chuyện này, Vệ Phục Uyên cứ tưởng sư phụ đã nói riêng gì đó với Bắc Tuyền, nhưng Bắc Tuyền lại phủ nhận suy đoán của anh.
"Là thế này..."
Bắc Tuyền dịu dàng v**t v* gương mặt Vệ Phục Uyên.
"Trong bí cảnh Chu Lăng có một nơi tên là 'Chúng Sinh Trì', nếu bước vào làn nước ở đó, anh có thể nhớ lại kiếp trước của mình."
"Thần kỳ vậy sao?!"
Vệ Phục Uyên hít một hơi.
"Thế chẳng phải giống như không uống canh Mạnh Bà à?"
Bắc Tuyền gật đầu: "Anh miêu tả khá chính xác đấy."
Vệ Phục Uyên bỗng nhiên lại tò mò:
"Thế còn em? Em đã xem qua kiếp trước của mình chưa?"
Bắc Tuyền mỉm cười: "Anh không phải đã xem ký ức của em rồi sao?"
Nói rồi, Bắc Tuyền khẽ chạm ngón tay vào thái dương Vệ Phục Uyên. "Em vốn không phải là người luân hồi bình thường, nên đương nhiên em biết chuyện 'đời trước'."
Cậu dừng lại một chút, "Có điều thời gian trôi qua quá lâu rồi, giờ nhiều chuyện em cũng không nhớ rõ nữa."
Vệ Phục Uyên lại hỏi: "Vậy em... không tò mò à? Ý anh là, những phần em đã quên ấy."
"Thật ra, em cũng từng tò mò."
Bắc Tuyền đổi tư thế, gối đầu lên tay Vệ Phục Uyên.
"Nhưng sư phụ chưa bao giờ cho em đến gần Chúng Sinh Trì..."
Cậu nghĩ ngợi, rồi đổi cách nói chính xác hơn:
"Thật ra không chỉ riêng em, từ ngày đầu tiên bước vào bí cảnh Chu Lăng, sư phụ đã dạy rằng, chuyện cũ kiếp trước hãy buông bỏ, không có gì là không thể buông, đừng mãi luẩn quẩn với tiền kiếp..."
Bắc Tuyền khẽ thở dài nói:
"Vì thế, ông ấy chưa bao giờ cho bất kỳ ai lại gần Chúng Sinh Trì."
Vệ Phục Uyên đã hiểu ra vấn đề.
"Thế nhưng em vừa hỏi anh có muốn biết kiếp trước của mình không..."
Anh chớp chớp mắt:
"Chẳng lẽ, sư phụ em bây giờ đồng ý cho chúng ta vào Chúng Sinh Trì rồi?"
"Ừm..."
Bắc Tuyền ngồi dậy, từ một góc tìm thấy hai chiếc cúc áo sơ mi bị rơi, rồi lấy từ túi áo trước ngực ra một viên hồng tinh thạch.
"Đây là 'chìa khóa' để đến Chúng Sinh Trì, sư phụ đã tự tay đưa cho em."
Bắc Tuyền nói:
"Ông ấy nói... nếu chúng ta muốn đi thì cứ đi."
Vệ Phục Uyên: "..."
Anh im lặng.
Quả thực, Vệ Phục Uyên thừa nhận, anh rất tò mò về đời trước của mình.
Vệ Phục Uyên biết sức mạnh công đức mà mình mang theo khi sinh ra hẳn có liên quan đến những gì xảy ra ở kiếp trước, nhưng rốt cuộc là liên quan như thế nào thì anh không hề có chút manh mối nào.
Bây giờ chợt nghe có một cơ hội như vậy, để tận mắt xem kiếp trước mình rốt cuộc là ai, quả thật rất hấp dẫn.
Dù sao, ngay cả những thuật thôi miên được cho là có thể giúp người ta nhớ lại kiếp trước cũng có rất nhiều người tìm đến.
Cảm giác bí ẩn và sự tò mò quả thực là bản năng khó có thể kiềm chế của con người.
"... Có được không?"
Vệ Phục Uyên do dự một chút, "Anh thật sự muốn xem... nếu có thể."
"Ừ."
Bắc Tuyền khẽ hôn lên môi Vệ Phục Uyên.
"Chỉ cần anh muốn xem, vậy thì hãy đi xem đi."
Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên đều là những người nói là làm.
Hai người đứng dậy dọn dẹp một chút, rồi chuẩn bị đi đến Chúng Sinh Trì chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt.
Sau "trận chiến" vừa rồi, quần áo của Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên ít nhiều đều bị rách hỏng, không thiếu cúc thì cũng bục chỉ, thật sự không thể mặc được nữa.
Thế là Bắc Tuyền mở tủ quần áo trong phòng ra.
Trong tủ có rất nhiều quần áo, đều là trang phục truyền thống kiểu Trung Quốc, gần như chỉ có hai màu đen trắng, thỉnh thoảng xen lẫn một hai bộ màu xám.
Bắc Tuyền lục lọi một lúc, tìm thấy một chiếc áo đường trang màu trắng ngà thêu hoa văn mây trôi, ướm thử lên người Vệ Phục Uyên, "Bộ này khá rộng, anh mặc chắc sẽ vừa."
Thật ra chiều cao của hai người chỉ chênh nhau 5cm, nhưng họ vừa mới cởi hết đồ để "thử" nên Bắc Tuyền rất chắc chắn rằng vóc dáng của mình và Vệ Phục Uyên vẫn có chút khác biệt.
Vệ Phục Uyên mặc quần áo của Bắc Tuyền vào, tiện thể tò mò hỏi:
"Sao em dường như chỉ mặc đồ đen với đồ trắng vậy? Là sở thích của em à?"
"Ồ, không phải."
Bắc Tuyền vừa trả lời, vừa bắt đầu mặc một chiếc áo đường trang màu đen kiểu dáng tương tự.
"Chỉ là vì em có thể chất sát khí, những màu sắc tươi tắn khác mặc lên người đều không thoải mái lắm."
Nụ cười trên mặt Vệ Phục Uyên cứng lại.
Anh nhớ đến những ký ức của Bắc Tuyền mà mình đã xem.
Ở kiếp trước, Bắc Tuyền bị trọng thương, bò ra từ biển máu, rồi kéo lê thân thể tàn tạ ngã xuống vách núi.
Trong khoảnh khắc hấp hối, cậu nằm trong dòng suối nước lạnh thấu xương, ngẩng đầu nhìn lên một sợi mây trôi trên bầu trời...
- Máu, nỗi đau, cái chết, đó chính là điểm kết thúc của Bắc Tuyền ngày xưa.
Nghĩ đến đây, Vệ Phục Uyên thấy đau lòng.
Anh thậm chí còn có chút hối hận vì quyết định muốn đi Chúng Sinh Trì.
Vệ Phục Uyên vươn tay, vòng ra sau ôm lấy Bắc Tuyền, vùi đầu vào hõm cổ cậu, dụi dụi mạnh mẽ, "Hay là chúng ta không đi nữa nhé?"
Bắc Tuyền vừa cài cúc vừa quay đầu lại:
"Vì sao?"
Vệ Phục Uyên rầu rĩ đáp:
"... Kiếp trước của em đã quá vất vả rồi, có một số chuyện quên đi thì quên luôn đi."
Bắc Tuyền mỉm cười, "Em sẽ không vào Chúng Sinh Trì."
Cậu xoay người trong vòng tay của Vệ Phục Uyên, đối mặt với bạn trai nhỏ của mình:
"Em không tò mò về kiếp trước của mình đến vậy, nhưng... Em muốn biết về anh."
Bắc Tuyền nói thật.
Cậu vẫn luôn bận tâm câu nói "Quả nhiên là cậu ta" của sư phụ.
Nếu cậu đoán không sai, sư phụ đang ám chỉ rằng mối liên kết giữa cậu và Vệ Phục Uyên đã có từ rất lâu, sớm hơn cả những gì cậu nghĩ.
- Bắc Tuyền muốn chính tai nghe Vệ Phục Uyên kể cho mình, giữa họ đã từng có những chuyện gì mà cậu không hề biết.
"Ồ, vậy thì được thôi."
Nếu là chuyện Bắc Tuyền muốn biết, Vệ Phục Uyên đương nhiên không có gì để bàn cãi.
"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ nhé."
Chúng Sinh Trì nằm ở phía nam bí cảnh Chu Lăng, gần như đối diện chéo với nơi ở của Bắc Tuyền, hơn nữa không nằm trong khu quần thể cung điện lơ lửng.
Có nghĩa là Bắc Tuyền và Vệ Phục Uyên phải đi qua cổng truyền tống để trở lại hòn đảo, rồi đi bộ xuyên qua hơn nửa hòn đảo nhỏ, mới có thể đến được Chúng Sinh Trì.
Bắc Tuyền ước tính, đoạn đường này sẽ mất khoảng hai giờ.
Vệ Phục Uyên nghe nói lại phải đi bộ đường núi thì rất buồn bực.
"Chưa tính thời gian ngâm mình, riêng đi và về đã mất bốn tiếng rồi à?"
Anh nói về việc vào Chúng Sinh Trì cứ như thể sắp đi ngâm suối nước nóng vậy.
"Vậy chúng ta có nên ăn trưa trước không nhỉ?... Hay là ăn tối?"
Nói đến đây, Vệ Phục Uyên chớp chớp mắt, "À, không đúng!"
Anh quay sang nhìn Bắc Tuyền, "Chúng ta đến đây đã hơn nửa ngày rồi mà sao anh không thấy đói lắm nhỉ?"
Theo lý thuyết, sau khi đi bộ bốn tiếng đường núi, trải qua một phen khảo nghiệm tinh thần ở chỗ sư phụ Bắc Tuyền, rồi lại vui vẻ "lăn lộn" trên giường một trận, sau tất cả những điều đó, chưa nói đến việc hạ đường huyết mà ngất đi, ít nhất cũng phải đói bụng đến mức cảm thấy có thể ăn hết cả một con bò.
Nhưng hiện tại, Vệ Phục Uyên chỉ hơi khát, mức độ nhẹ hơn nhiều so với anh nghĩ.
"Bởi vì đây là bí cảnh Chu Lăng mà."
Bắc Tuyền cười nói:
"Nơi đây linh khí dày đặc hơn thế giới hiện thực rất nhiều, nên con người không dễ cảm thấy khát và đói."
Nói rồi, cậu lấy ra một chiếc bình nhỏ bằng bạch ngọc từ túi áo khoác, đổ ra hai viên đan dược màu nâu đỏ to bằng viên bi, chà lớp sáp phong đi, rồi đưa cho Vệ Phục Uyên:
"Đây là Tích Cốc Đan trong truyền thuyết, ăn vào có thể no cả ngày đấy."
Vệ Phục Uyên nhận lấy, "ực" một cái nuốt chửng.
Viên thuốc tan ngay trong miệng, vị rất kỳ lạ, hơi mặn hơi chát, mang theo một mùi thơm thực vật đậm đà, không thể coi là ngon nhưng dễ nuốt hơn thuốc Bắc nhiều.
Sau khi nuốt Tích Cốc Đan, chút cảm giác khát và đói cũng nhanh chóng biến mất.
Vệ Phục Uyên cảm thán: "Oa, tiện lợi thật."
Anh nghĩ nghĩ, rồi bổ sung:
"Nhưng mà tiện thì tiện thật, anh vẫn thích đồ ăn bình thường hơn."
Dù sao, ăn uống cũng là một trong những thú vui quan trọng của cuộc sống, thỉnh thoảng ăn cho tiện một bữa thì được, chứ ngày nào cũng chỉ ăn Tích Cốc Đan thì Vệ Phục Uyên cảm thấy mình sẽ phát điên vì thèm ăn mất.
"Hahahahaha!"
Bắc Tuyền bật cười:
"Đúng vậy, em cũng nghĩ thế."
Cậu nháy mắt với Vệ Phục Uyên:
"Ở bí cảnh Chu Lăng không gọi đồ ăn được, chờ về rồi chúng ta đi ăn một bữa thật ngon nhé!"
Vệ Phục Uyên gật đầu mạnh mẽ.
Anh cảm thấy mình lại hiểu thêm về Bắc Tuyền một chút.
Thảo nào Bắc Tuyền thích những món có vị mặn và cay đậm, khẩu vị k*ch th*ch, lại còn đặc biệt thích đồ ngọt.
Ai mà ăn Tích Cốc Đan hơn hai mươi năm, cũng sẽ sốt ruột muốn đổi vị thôi.
Hai giờ sau, hai người men theo một cầu thang dốc hình chữ "chi", leo lên một vách đá hồng tinh thạch, rồi song song đứng trên vách núi.
"Anh xem."
Bắc Tuyền chỉ xuống dưới vách đá: "Đây chính là Chúng Sinh Trì."
Vệ Phục Uyên: "???"
Anh chẳng thấy cái ao nước nào cả, chỉ thấy dưới vách đá có một hố lõm gần như hình tròn giống miệng núi lửa, trông như bị thiên thạch đập vào.
"Nước ở đâu?"
Vệ Phục Uyên hoài nghi hỏi.
Bắc Tuyền cười cười: "Đừng vội, sẽ có nước ngay thôi."
Nói rồi, cậu lấy viên hồng tinh thạch mà sư phụ đưa cho ra, c*m v** một khe nứt trên vách đá.
"Tách."
Vệ Phục Uyên nghe thấy một tiếng giòn vang như thủy tinh vỡ.
Giây tiếp theo, từ trung tâm cái hố lõm giống hố thiên thạch dưới vách núi bỗng nhiên ào ào phun trào một loại chất lỏng trong suốt màu xanh nhạt.
Vệ Phục Uyên: "!!"
Cái suối Chúng Sinh thần bí này thế mà lại có cả chức năng tự động xả nước! Vị sư phụ của Bắc Tuyền đại nhân này quả thật chu đáo quá đi!
Tốc độ tích nước của cái ao rất nhanh.
Khi Bắc Tuyền dẫn Vệ Phục Uyên leo xuống vách đá theo một con đường nhỏ khác và đến bên cạnh ao, mực nước đã gần chạm đến mép ao.
Tiếng nước ùng ục đột nhiên ngừng lại.
"Được rồi."
Bắc Tuyền mỉm cười với Vệ Phục Uyên, rồi khẽ đẩy vào vai anh, "Mau vào đi thôi."