Kinh Sơn Nguyệt

Chương 198

Không khí đón Tết ngày một náo nhiệt, thoáng chốc đã đến đêm Giao Thừa.

Thu Hằng triệu tập mọi người trong Lãnh Hương Cư đến, không quên gọi cả Ngư ma ma, mỗi người đều được nàng ban cho một nắm cá vàng nhỏ bằng vàng.

“Năm qua mọi người đều vất vả, chúc năm nào cũng dư dả.”

“Đa tạ cô nương ban thưởng.” Những người nhận được cá vàng ai nấy mặt mày hớn hở, lời chúc cát tường không ngớt.

Ngư ma ma rời khỏi Lãnh Hương Cư, bước đi như có gió, tình cờ gặp Chu ma ma mặt mày nghiêm nghị, bà liền đắc ý chỉnh lại đoá hoa lụa bên tóc mai.

Chu ma ma sớm đã bị Thu Hằng trấn áp nhiều lần nên nay ngoan ngoãn hơn trước, nhưng vẫn không chịu nổi dáng vẻ đắc ý của Ngư ma ma, bèn mỉa mai rằng: “Chẳng lẽ hoa lụa kia là Lục cô nương thưởng? Hoa thì đẹp thật, nhưng màu sắc này hợp với tiểu cô nương hơn, chứ không phải những khuôn mặt già nua như chúng ta.”

Rõ ràng là giáo dưỡng ma ma, lại còn tô son điểm phấn, không thấy xấu hổ hay sao.

“Chu ma ma nói đoá hoa lụa này ư?” Ngư ma ma đưa tay chạm nhẹ, “Màu sắc có hợp hay không thì ta không biết, chỉ biết đây là vật trong cung đấy. Lục cô nương thưởng cho hai đóa, ai trong Lãnh Hương Cư cũng có phần.”

Nói đến đây, Ngư ma ma thò tay vào túi thơm: “Còn đóa nữa cũng tươi tắn lắm—ôi, lấy nhầm rồi.”

Chu ma ma trừng mắt nhìn con cá vàng nhỏ mà Ngư ma ma móc ra, mắt gần như rớt ra khỏi hốc.

“Cũng là Lục cô nương ban thưởng, mỗi người một nắm.” Ngư ma ma khoe đủ rồi, thỏa mãn rời đi.

Chu ma ma ghen tỵ đến đau cả ngực.

Rõ ràng ban đầu là bà đi Lãnh Hương Cư mà!

Chuyện Lục cô nương ban cho mỗi người ở Lãnh Hương Cư một nắm cá vàng lan truyền nhanh như gió trong đám hạ nhân của Bá phủ, đến nỗi trên đường đến Thiên Tùng Đường, bọn nha hoàn và bà tử ai nấy đều nhiệt tình như lửa, chỉ hận không thể khắc ba chữ “Lãnh Hương Cư” lên người để tỏ lòng trung thành.

Thu Hằng gặp ai cũng thuận tay phát hai hạt lạc bạc.

Ngư ma ma chạy ra, khuyên nhủ hết lời: “Lục cô nương, tay không thể rộng rãi thế được, truyền ra ngoài sẽ có người bàn ra tán vào đó.”

Những vị quý phu nhân, quý tiểu thư e là sẽ cho rằng Lục cô nương có phong thái của kẻ phú quý mới nổi.

“Người ta nói đâu có mất miếng thịt nào. Ngư ma ma có vui không?” Thu Hằng thấy Ngư ma ma vì chạy đến khuyên nàng mà mồ hôi đầy trán, lại nhét thêm một nắm lạc bạc vào tay bà.

Ngư ma ma không khỏi cao giọng: “Vui lắm!”

Ai mà không vui cơ chứ!

“Chỉ cần vui là đủ rồi.” Thu Hằng cười khẽ, bước vào Thiên Tùng Đường.

Ngư ma ma đứng đó, ngơ ngác nhìn một nắm lạc bạc trong tay, chợt cảm thấy sống mũi cay cay.

“Tổ mẫu.”

Lão phu nhân liếc mắt nhìn thiếu nữ bước vào, chau mày: “Lại phung phí tiền bạc nữa sao?”

“Thật đúng là tiền nhiều nên đốt, sao lại có thứ phá gia chi tử đến vậy!”

“Là đón Tết mà.” Thu Hằng hoàn toàn ngó lơ sắc mặt của lão phu nhân, bước đến khoác lấy cánh tay bà, “Mọi người cùng vui vẻ chẳng phải rất tốt sao?”

Qua năm nay, nếu đúng như những gì sách chép, thì miền Nam chẳng bao lâu nữa sẽ nổ ra loạn dân.

Đó là một tai kiếp kéo dài hơn một năm, lan rộng đến mấy chục châu huyện, tuy cuối cùng cũng được bình định, nhưng đã để lại vết thương chằng chịt cho vùng Đông Nam, làm lung lay giang sơn Đại Hạ. Đại Hạ sau này mất vào tay Bắc Tề, cũng vì căn nguyên từ đó.

Tính từ lúc nàng trở về đến nay chưa đầy một năm, sau khi trừ diệt ba tên tặc, kẻ thứ tư mà Thu Hằng có thể tiếp cận chính là Tiết Toàn.

Mà lý do vì sao Tiết Toàn bị tiên sinh cùng các vị kia liệt vào danh sách “ngũ tặc”, yêu cầu nàng phải loại trừ, chủ yếu là do cái chết của Hoàng đế Tĩnh Bình.

Tĩnh Bình đế băng hà sau khi phục dụng linh dược do Tiết Toàn dâng tiến, dẫn đến việc ngũ hoàng tử còn nhỏ tuổi phải vội vàng kế vị, không đủ sức ổn định thế cục đang rối ren.

Nhưng hiện tại Thu Hằng lại có suy nghĩ khác.

Điều khác biệt lớn nhất so với sách là: thái tử còn sống!

Nàng có đủ thời gian để quan sát, phán đoán — cứu Tĩnh Bình đế có lợi cho Đại Hạ, hay ngồi nhìn Tĩnh Bình đế băng hà, để thái tử đăng cơ sẽ tốt hơn?

 

Trong lòng nàng, lại nghiêng về vế sau. Nếu vậy, nàng hoàn toàn không cần thiết phải diệt trừ Tiết Toàn.

Sang năm mới, việc xử trí Tiết Toàn có thể tạm gác lại, trái lại loạn Đông Nam mới là điều nàng cần quan tâm hơn cả.

Viên Thành Hải đã chết, người thay thế hắn cũng chẳng phải nhân vật tốt lành gì, loạn Đông Nam e rằng khó tránh khỏi.

Có lẽ cuối cùng, nàng vẫn chẳng thể thay đổi được gì. Những người nàng quan tâm hay không quan tâm, đều sẽ trở thành hạt bụi trong cơn cuồng phong sắp tới.

Hiện tại, niềm vui đơn giản nhẹ nhàng đến vậy, cớ sao không tận hưởng?

“Con bé này.” Lão phu nhân điểm nhẹ lên trán Thu Hằng, nhưng không mắng thêm nữa.

Cũng phải, là Tết mà.

“Sáng mai con theo ta vào cung chầu mừng năm mới, phải mặc triều phục của huyện chủ, giờ Dần phải xuất phát, tuyệt đối không được ngủ quên.”

“Giờ Dần ư?” Thu Hằng lộ vẻ mặt khó xử.

Lão phu nhân liếc nàng một cái: “Thấy sớm quá sao? Con có biết chăng, những đại thần vào triều đều xuất phát vào giờ này mỗi ngày. Ngoại mệnh phụ được phép vào cung chầu mừng là vinh dự tột cùng, bao nhiêu nữ nhân mong mỏi cũng không được, con nhất định phải cẩn ngôn cẩn hành, tuyệt đối không được gây chuyện.”

Nói đến đây, trong lòng lão phu nhân không khỏi nặng nề.

Những năm trước, trong Bá phủ chỉ có một mình bà có tư cách vào cung chầu mừng, trong lòng không khỏi cảm khái hậu nhân bất lực. Nay có người đi cùng, bà lại vừa mừng vừa lo, thà một mình còn nhẹ nhõm hơn.

“Cháu chỉ cảm thấy tiết trời giá rét thế này mà người phải dậy sớm như vậy, tổ mẫu thật vất vả.”

“Lời như vậy cũng không được phép nói. Bữa tối đừng ăn nhiều quá, đặc biệt phải ít uống nước…”

Thu Hằng làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, bị lão phu nhân dặn dò suốt nửa canh giờ mới được thả đi.

Yến tiệc đêm Giao Thừa được bày tại Thiên Tùng Đường, Thu Hằng dưới ánh mắt dò xét thỉnh thoảng lại quét tới của lão phu nhân chỉ ăn lưng bụng, mang theo tiền mừng tuổi của các trưởng bối trở về Lãnh Hương Cư.

Trời còn tối đen như mực, Ngư ma ma — được giao trọng trách — đã vào phòng đánh thức Thu Hằng.

Kỳ thực lúc Ngư ma ma bước vào, Thu Hằng đã mở mắt, dưới sự giúp đỡ của Ngư ma ma và Phương Châu, nàng thay xong triều phục, bước lên cỗ xe ngựa hướng về Hoàng thành.

Lão phu nhân khẩn trương đến mức hai tay đan chặt, thần sắc căng thẳng.

“Tổ mẫu đừng lo lắng, chốn ấy tất nhiên người đông, cứ theo mọi người mà làm là được rồi.” Thu Hằng sợ lão phu nhân vì hồi hộp mà sinh bệnh, dịu dàng trấn an.

Lão phu nhân lườm nàng một cái, thầm nghĩ: “Ta lo chính là con đấy, chẳng lẽ trong lòng con không rõ sao?”

Trước khi xuống xe, lão phu nhân dặn dò lần cuối: “Nếu không ai hỏi con, một lời cũng đừng nói.”

Thu Hằng ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi.”

Lão phu nhân chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, thở dài một tiếng trong lòng rồi bước xuống xe.

Trời vẫn còn tối đen như mực, may là có vô số lồng đèn thắp sáng, trăm quan quý tộc cùng những mệnh phụ có phong hào nối đuôi nhau chậm rãi tiến vào Hoàng thành.

Thu Hằng tách khỏi lão phu nhân, được sắp xếp đứng cùng nhóm nữ quyến trong hoàng thất như Gia Nghi Quận Chúa.

Trong hậu cung không có Thái hậu hay Hoàng hậu, do Ngụy quý phi dẫn đầu các phi tần đón nhận triều bái, sau đó thiết yến khoản đãi.

Những vị phu nhân phẩm cấp cao lần lượt dâng rượu kính các phi tần, so với lúc hành lễ cung kính ban đầu thì giờ không khí nhẹ nhàng hơn nhiều.

Do đây là lần *****ên Thu Hằng xuất hiện ở nơi thế này, Gia Nghi Quận Chúa thỉnh thoảng lại nhỏ giọng chỉ điểm. Lúc này, nàng liếc về phía Ngụy quý phi đang được mẫu phi mình kính rượu, thấp giọng nói: “Năm ngoái và năm trước, Quý phi nương nương chỉ nhận triều bái rồi rời đi, không ở lại dùng tiệc.”

“Yến tiệc còn kéo dài lâu không?” Thu Hằng vừa nhìn Ngụy quý phi, vừa thuận miệng hỏi.

Không biết là trùng hợp hay có điều gì, ánh mắt Ngụy quý phi chợt dừng lại, bắt gặp ánh nhìn của Thu Hằng, rồi khẽ mỉm cười: “Đó là Lục cô nương Thu gia sao?”

Bình Luận (0)
Comment