Chiếc xe ngựa lặng lẽ tiến về phía trước, ánh sáng nhè nhẹ của gấm vóc trong khoang xe tỏa ra lấp lánh như ánh trăng dịu dàng.
Mọi sự dường như vẫn yên bình, chỉ có thiếu nữ ngồi trong xe sắc mặt lạnh lẽo, toàn thân căng chặt như một sợi dây cung.
Hậu nhân từng đánh giá Ngụy quý phi là yêu phi mê hoặc quân vương, khiến Tĩnh Bình Đế đắm chìm trong hoan lạc.
Về việc có nên trừ bỏ yêu phi hay không, người đời vẫn còn nhiều tranh luận, tiên sinh từng rõ ràng phản đối việc đổ tội mất nước lên đầu một nữ nhân.
Nhưng nếu Ngụy quý phi là gian tế phương Bắc thì sao?
Thu Hằng trong chiếc xe ngựa bài trí êm ái, lại một lần nữa ý thức rõ điều này: tiên sinh không phải vạn năng, cũng có thể sai lầm.
Song cho dù nghĩ nhiều đến đâu, vẫn cần có chứng cứ.
Mà điều đó, cần nhờ đến sức của Hoàng Thành Sứ Tiết Hàn.
Thu Hằng đã hạ quyết tâm, phải sớm gặp mặt Tiết Hàn.
Về đến Vĩnh Thanh Bá phủ, nội thị đưa nàng về cũng bế theo tấm lụa hoa lệ, trao lại cho một phụ nhân trong phủ rồi lập tức lên xe rời đi.
Phụ nhân kia hai tay nâng tấm lụa sáng loáng, đi lại dè dặt như sợ đánh rơi: “Lục cô nương, có đưa đến Lãnh Hương Cư không ạ?”
“Cùng ta đến Thiên Tùng Đường đi.”
Lão phu nhân từ lúc Thu Hằng ra ngoài lòng vẫn thấp thỏm không yên, nghe tì nữ bẩm báo rằng Lục cô nương đã trở về, bèn thở phào một hơi: “Mau mời vào.”
Chẳng mấy chốc Thu Hằng đã vào trong, hành lễ với lão phu nhân: “Tổ mẫu.”
“Gặp Quý phi nương nương thế nào? Không gây họa đấy chứ?”
“Không có, Quý phi nương nương còn ban thưởng cho cháu một tấm lụa nguyệt hoa.” Lão thái thái vất vả trăm bề, Thu Hằng tự nhiên sẽ không nhắc chuyện con mèo trắng khiến người thêm lo lắng.
“Nguyệt hoa đoạn?” Lão phu nhân lúc này mới chú ý đến phụ nhân đi theo phía sau, ngay lập tức bị ánh sáng lung linh của gấm vóc làm chấn động.
Phủ bá tước tuy khá giả, lão phu nhân cũng từng thấy không ít vật quý, nhưng loại tơ đoạn này vẫn là lần đầu trông thấy.
“Quý phi nương nương sao lại ban cho con thứ quý như vậy?” Lão phu nhân lập tức cảm thấy có điều không ổn.
Tấm lụa nguyệt hoa này tuyệt không phải vật tầm thường, e là đến công chúa cũng chưa chắc có được.
“Quý phi nương nương tỏ ra hứng thú với việc chế hương, muốn cháu thường xuyên vào cung dạy điều hương.” Thu Hằng sớm đã chuẩn bị lời giải thích.
Lão phu nhân vẫn luôn lo cháu gái hay chuốc họa vào thân, nếu vì chuyện vào cung thường xuyên mà lại gặp rắc rối, chắc chắn sẽ thấy áy náy vô cùng.
“Thì ra là vậy.” Lão phu nhân nghe xong mới yên lòng hơn nhiều, “Quý phi nương nương nói vậy, con cũng chớ thật sự coi mình là tiên sinh, vào cung phải cẩn thận dè dặt…”
Thu Hằng ngoan ngoãn nghe hết, rồi thưa muốn lui về phòng.
Lão phu nhân chỉ tay về phía tấm lụa nguyệt hoa mà phụ nhân đã đặt trên bàn: “Cái này đừng quên mang theo.”
Thu Hằng cười nói: “Thứ này quý giá quá, cháu mặc không hợp, xin kính tặng tổ mẫu.”
“Ngốc quá, đó là Quý phi nương nương ban cho con.”
“Cũng không phải vật ban thưởng có ghi dấu hiệu của hoàng gia. Đã là vật nương nương thưởng cho cháu, tức là thuộc về cháu, cháu muốn hiếu kính tổ mẫu.”
Đến khi Thu Hằng rời đi một lúc lâu, lão phu nhân vẫn còn ngẩn ngơ nhìn tấm đoạn sáng bóng mà cháu gái để lại.
Khác với niềm vui âm thầm vì nhận được lòng hiếu thảo từ cháu gái của lão phu nhân, Thu Hằng khi về đến Lãnh Hương Cư đã hoàn toàn rũ bỏ nụ cười giả tạo cùng vẻ nhẹ nhõm.
“Cô nương trong cung không thuận lợi sao?” Phương Châu đón lấy áo choàng nàng cởi xuống, thấy phần tay áo bị cào rách, sắc mặt liền biến: “Y phục sao lại rách thế này?”
Thu Hằng tiếp tục cởi áo ngoài, không giấu diếm: “Bị mèo của Ngụy quý phi cào.”
“Mèo của Quý phi nương nương sao lại hung dữ thế?”
“Phải rồi, ta cũng thấy lạ lắm.” Khóe môi Thu Hằng thoáng hiện vẻ giễu cợt.
Phương Châu giật mình: “Ngụy quý phi cố ý?”
“Không chừng là vậy. Ngày mai ta còn phải vào cung.” Thu Hằng kể lại chuyện dạy điều hương cho Ngụy quý phi.
Sắc mặt Phương Châu trở nên khó coi: “Sao cứ không để cô nương được sống yên ổn chứ.”
Thu Hằng khẽ cười: “Đừng lo, cũng tốt, nhân đó ta xem thử vị Quý phi nương nương này là người hay là quỷ.”
Gần đến chiều tối, Thu Hằng rời phủ đi tìm Tiết Hàn.
Đa phần Tiết Hàn nghỉ lại tại nha môn, mà Thu Hằng không thể vô cớ vào hoàng thành, trước tiên liền ghé đến một tửu lâu tên là Nhạc Lai để thử vận may.
Hồ Tứ từng nói, hắn thường dùng bữa tối tại đây.
Vận may không tệ, vừa bước vào tửu lâu, Thu Hằng đã thấy Hồ Tứ đang nâng chén cùng bằng hữu, cả bàn tiệc tưng bừng náo nhiệt.
“Hồ chỉ huy.”
Hồ Tứ theo bản năng quay đầu, liền thấy một nữ tử đội mũ trùm, không để ý ánh mắt xung quanh, đang hướng về phía hắn vẫy tay.
Bánh đậu đỏ?
Thấy Hồ Tứ vẫn ngẩn ra chưa có phản ứng, một người bạn huých hắn một cái: “Ngây ra đó làm gì, tiểu nương tử đang tìm ngươi kìa.”
Người khác cười lớn: “Mau đi đi, đừng để tiểu nương tử đợi lâu.”
“Các ngươi đừng nói bậy!”
Hồ Tứ vội vã chạy tới, thấy Thu Hằng chẳng ngại ngần gì việc để lộ thân phận, bèn thấp giọng: “Ra ngoài rồi nói.”
Ra khỏi tiểu tửu lâu, Hồ Tứ liền hỏi: “Trời sắp tối rồi, Lục cô nương sao lại ra ngoài?”
“Ta có việc gấp muốn tìm Tiết Hàn, đành phiền Hồ chỉ huy vậy.”
“Đại nhân dạo gần đây vẫn nghỉ tại Hoàng Thành Ty. Lục cô nương đến trà lâu đằng kia đợi một lát, ta lập tức đến nha môn một chuyến.”
Hồ Tứ lo nàng sốt ruột, liền lập tức lên đường đến Hoàng Thành Ty, để lại ba người bạn đằng sau lắc đầu bảo mai gặp lại nhất định phải chọc ghẹo cho hả giận.
Thu Hằng ngồi tại trà lâu, thong thả thưởng trà, chờ đến khi thiếu niên kia vội vã tới nơi.
“Ta có quấy rầy chàng đang bận không?” Thu Hằng còn nhớ rõ đêm Nguyên Tiêu gặp lại, Tiết Hàn từng nói gần đây bận rộn.
Tiết Hàn ngồi xuống phía đối diện, nhận lấy chén trà nóng Thu Hằng đưa qua: “Ta vừa hạ nha, cũng chẳng bận gì.”
“Tiết Hàn, chàng ít khi về tư trạch nghỉ ngơi sao?”
Trong nội thành, Tiết Hàn cũng có phủ riêng của mình.
“Rất ít khi về. Trong nha môn mọi thứ đều đầy đủ, xử lý việc khẩn cũng thuận tiện.” Tiết Hàn nói xong thì ngẩn ra, “Nàng tìm ta không tiện chút nào.”
“Cũng ổn, tìm Hồ chỉ huy rất dễ.”
Tiết Hàn im lặng uống một ngụm trà: “A Hằng, Hồ Tứ nói nàng tìm ta có chuyện gấp.”
“Ừm, chàng đặt chén trà xuống trước đã.”
Tiết Hàn lộ vẻ khó hiểu, buông chén trà: “Sao vậy?”
“Ta sợ chàng vừa uống trà vừa nghe xong sẽ bị sặc.”
Tiết Hàn: “……” Hắn cũng không đến mức xúc động thế.
Thấy Thu Hằng vẻ mặt nghiêm túc, Tiết Hàn càng thêm hiếu kỳ không biết nàng định nói điều gì, đến mức còn đẩy chén trà ra xa hơn một chút để nàng yên tâm nói.
Thu Hằng đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghi ngờ Ngụy quý phi là gian tế.”
Tiết Hàn lấy tay che miệng, ho mấy tiếng mới dằn lại được vẻ kinh ngạc.
Không, căn bản là chẳng dằn lại nổi.
“Ngụy quý phi là gian tế?”
“Chàng còn nhớ ngày đi Loạn táng cương không? Ta từng nói phải lấy tĩnh chế động.”
Tiết Hàn gật đầu.
“Mùng một tết ta theo tổ mẫu vào cung chúc mừng, Ngụy quý phi đặc biệt chú ý đến ta, còn bảo ta sau rằm lại đến bồi nàng ta. Hôm nay ta đến Ngọc Thần cung, con mèo trắng vốn ngoan ngoãn nằm trên đùi Ngụy quý phi bỗng nhiên nhảy bổ lên mặt ta…”
“Chẳng lẽ nàng cho rằng Ngụy quý phi đang thử nàng?”
“Phải, may mà ta có kinh nghiệm ứng phó.”
“Khụ khụ khụ——” Tiết Hàn ho dữ dội hơn.
“Sao vậy?”
Tiết Hàn cầm chén trà lên uống mấy ngụm, cố đè nén sự lúng túng.
A Hằng nói có kinh nghiệm, là ám chỉ lần hắn thử nàng trong buổi săn thu năm ấy sao?
“Không sao, chỉ là quá kinh ngạc chuyện Ngụy quý phi có thể là gian tế.”
“Ta chỉ mới nghi ngờ thôi. Ngụy quý phi muốn ta dạy nàng ta chế hương, mai ta còn phải vào cung, định xem xem còn chiêu gì nữa.”
“Bắt đầu từ mai ta sẽ cho người giám sát những ai ra vào Ngọc Thần cung.” Hoàng Thành Ty đối với gian tế vốn chủ trương thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, Tiết Hàn nhanh chóng tiếp nhận khả năng Ngụy quý phi là gian tế, nhưng lại lo lắng cho Thu Hằng: “Ngụy quý phi ở hậu cung thế lực mạnh mẽ, A Hằng, ta sợ nàng gặp nguy hiểm——”
Sắc mặt Thu Hằng không đổi: “Vậy thì ta giết nàng ta đi.”