Đêm nay ta ngủ không ngon, có một bàn tay vuốt trán ta, cảm giác ấm nóng khiến ta tỉnh giấc.
Ảnh Dặc ngồi ở đầu giường, trong bóng đêm ta không nhìn ra vẻ mặt hắn, mũi ta chua xót, nhào vào lòng hắn, túm lấy áo hắn: “Sao bây giờ huynh mới đến…”
Ảnh Dặc ôm chặt ta, ta rốt cuộc không kìm được nước mắt: “Bọn họ giết Thuận An rồi, bọn họ giết nó rồi.”
Hắn lau nước mắt cho ta, nhìn thẳng vào mắt ta, giọng khản đặc: “Ta biết. Ta đến rồi.”
Ảnh Dặc dắt trường đao đến, mặt mày mỏi mệt. Lòng ta xót xa, vươn tay muốn xoa dịu vẻ mệt mỏi nơi ấn đường của hắn, nhưng hắn giữ chặt cổ tay ta, ánh mắt thấp thoáng dịu dàng.
Hắn nói: “Tiết Nguyên Khê, ta đưa nàng về nhà.”
Ám vệ trong phủ Vân Chi canh phòng nghiêm ngặt, một mình Ảnh Dặc từ ngoài tiến vào đã rất mất thời gian, làm sao có thể mang một nữ nhân không biết võ công rời đi.
Ảnh Dặc không tìm được cơ hội, mỗi lần hắn thấy ta ra ngoài xung quanh đều là người của Vân Chi, hắn vốn định bắt cóc ta ở ngoài, nhưng mỗi lần thăm dò đều có bóng dáng ám vệ phụ cận. Không còn cách nào khác, hắn mạo hiểm vào phủ, tiêu tốn rất nhiều tinh lực.
Ảnh Dặc ôm ta phi ra khỏi phủ, vừa hiện thân, toàn bộ ám vệ Vân phủ ở các ngóc ngách đều xuất hiện. Ảnh Dặc không ham chiến, tìm điểm đột phá trong vòng vây.
Hắn bị ám khí gây ra rất nhiều vết thương trên người, ta ôm chặt eo hắn, khẩn cầu ông trời cho chúng ta một cơ hội. Ảnh Dặc phóng tăm tre ra, tăm tre xé gió vút đi, có cái ám vệ né tránh đóng thẳng vào cột nhà, có cái cắt qua trang phục của ám vệ.
Vân Chi đến, Ảnh Dặc lại phóng tăm tre về phía Vân Chi, đám ám vệ nhanh chóng bảo hộ Vân Chi, Ảnh Dặc nhân cơ hội ném bom khói xuống sân. Sau khi khói tan, ta cùng Ảnh Dặc đã không còn bóng dáng.
Tay áo Vân Chi bị một tăm tre xé rách, hắn cầm tăm tre chạm nhẹ vào đầu tăm sắc bén, ánh mắt lạnh lùng loé lên sát ý. Ám vệ lập tức tản ra bốn phương tám hướng truy đuổi tung tích.
Chúng ta bị bắt lại khi chưa kịp rời khỏi kinh thành, thể lực của Ảnh Dặc đã tiêu hao cạn kiệt, ám vệ tầng tầng lớp lớp bao vây chúng ta.
Vân Chi ngồi trên xe ngựa, thần sắc bình tĩnh nhìn chúng ta: “Nguyên Nguyên, nàng nên về nhà rồi.”
“Đó không phải nhà của ta, ta không còn nhà nữa!" Ta nói xong lời này, ánh mắt Vân Chi càng thêm lạnh lẽo.
“Nàng vì một tên ám vệ ti tiện mà chọc ta tức giận sao?”
Vân Chi cầm tách sứ, trời đổ mưa phùn, ám vệ tách ta và Ảnh Dặc ra, Ảnh Dặc rút trường đao chiến đấu với bọn họ.
Ta biết rồi, ám vệ không có khả năng một đánh mười, mười địch trăm, những lời kia trong truyện chỉ toàn là gạt người.
Thời điểm Ảnh Dặc bị một ám vệ đâm vào đùi, ta quỳ xuống trước mặt Vân Chi, kéo vạt áo hắn, ngửa đầu cầu xin hắn: “Ta về Vân phủ với ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn, ngươi thả huynh ấy đi.”
Vân Chi lau nước mắt cho ta, cúi người bóp mạnh cằm ta, đôi mắt kết tụ hàn tinh. Mắt ta đau rát vì khóc, ta nắm chặt y phục hắn. Vân Chi dời ánh mắt, nhìn chằm chằm Ảnh Dặc khuỵ giữa đám đông.
“Nếu có lần sau, ta tuyệt không tha.”
Ám vệ tản ra, trở lại xung quanh ta và Vân Chi, ta phất tay nghẹn ngào: “Huynh đi đi, đừng đến nữa.”
Ảnh Dặc quỳ trong làn mưa, hắn mím môi chăm chú nhìn ta, ta lắc đầu khóc lóc đuổi hắn: “Huynh đi mau, đi mau đi mà!”
Ảnh Dặc cầm trường đao đứng dậy, nhưng vì vết thương ở đùi mà lại ngã khuỵ xuống đất, ta càng khóc đến không thở nổi, hắn nhìn ta lần cuối, rời đi.
Nơi hắn quỳ lưu lại một vũng máu, đó là vết tích vết thương của hắn.
Vân Chi phân bổ một nhóm ám vệ đến viện của ta, Oanh nhi tránh một bên lặng lẽ khóc. Buổi tối Vân Chi ở trong phòng ta, hắn cầm thoại bản cùng ta đọc, ta đọc sách mà tâm trí bay lơ lửng đi xa.
“Nguyên Nguyên không phải rất thích đọc thoại bản sao? Hôm nay không có hứng sao?”
Ta không để ý đến hắn, Vân Chi thở dài.
“Nguyên Nguyên, đang giận dỗi sao?”
Ta hất tay Vân Chi ra, nằm xuống gối đầu ngủ, Vân Chi vẫn ngồi bên cạnh đọc thoại bản.
Ta mơ thấy Thuận An, nó nằm trong vũng máu gọi ta: “Nương, con đau.”
Ta gọi tên Thuận An, Thuận An không ngừng kêu đau, ta nôn nóng cuống cuồng. Ta nghe thấy có người gọi tên mình, tỉnh lại, Vân Chi đang ngồi thẳng người gọi tên ta.
Vân Chi thấy ta ngủ mơ toàn gọi Thuận An, ánh mắt trở nên khác lạ. Ta thức giấc thì không thấy buồn ngủ nữa, Vân Chi ôm ta trong lòng, hôn lên tai ta. Ta nghe thấy hắn nói: “Nguyên Nguyên, chúng ta cũng nên có một đứa con.”
。。。
Đông đến tuyết rơi, kinh thành trắng xoá một vùng, ta ngồi trên hành lang nhìn tuyết rơi trong sân, Oanh nhi đứng bên cạnh cũng không nói lời nào.
Ta cùng Oanh nhi hiện tại không còn nói cười, trong lòng mỗi người đều có thê lương vô hạn, mỗi lần nàng dỗ ta ngủ lại rơi nước mắt.
Có một đêm, Oanh nhi đột nhiên đến phòng ta, nàng ôm ta, sà vào lòng ta, đau buồn nức nở: “Cô nương, ta nhớ phu nhân.”
Ta ôm nàng, nhìn đỉnh giường nói: “Ta cũng nhớ.”
Chúng ta chỉ dám lén lút nói chuyện, vụng trộm nhớ nhung.
Trước kia chúng ta không như thế.
。。。
Vân Chi đi tham gia cung yến, ta nói thân thể không thoải mái không muốn đi, Vân Chi không ép được đành đi một mình.
Oanh nhi pha trà nóng, hoa mai trong sân nở rộ, một cành hoa bị tuyết rơi xuống, “bang” một tiếng, cành mai theo tuyết rơi xuống nền đất trắng xoá.
Tiền viện ầm ỹ, nha hoàn nói là tiền viện cháy, ta cùng Oanh nhi không quan tâm, cả hai ta đều ước gì có thể mau mau thiêu rụi toàn bộ Vân phủ.
Gió lạnh thổi qua, bông tuyết trên cành mai bị gió thổi bay phất phới. Ảnh Dặc phi thân nhảy xuống, khi còn chưa kịp hoàn hồn, ta nghe thấy hắn cất tiếng.
Hắn nói: “Ta đón nàng về nhà.”
Vân Chi đi cung yến dẫn theo một bộ phận ám vệ. Tiền viện cháy, hỏa thế hung mãnh, một nhóm nhỏ ám vệ ở hậu viện cũng đi hỗ trợ. Ảnh Dặc nhân cơ hội này tiến vào hậu viện.
Ta tươi cười đứng dậy, dang tay chạy tới ôm hắn, hắn trực tiếp bắt ta đi, ám vệ ẩn trong các góc chưa kịp xuất hiện đã bị Ảnh Dặc ném bom khói che mắt.
Chúng ta ra khỏi Vân phủ rất thuận lợi, Ảnh Dặc không trì hoãn tiến thẳng ra cổng thành.
Rời kinh thành chưa được một dặm, Vân Chi liền dẫn người chạy tới nơi, lần này ngoài ám vệ của hắn còn có không ít người của Thần Đế.
Ta không sợ, ta ôm Ảnh Dặc, ngửa đầu nhìn hắn: “Chúng ta cùng chết đi.”
“Chúng ta cùng đi tìm Thuận An.”
Hắn cúi đầu nhìn ta, vén những lọn tóc ta bị gió thổi tán loạn ra sau tai.
Ảnh Dặc đáp: “Được.”
Ám vệ bất ngờ xông lên tấn công khiến Ảnh Dặc trở tay không kịp, ta cho là bọn họ muốn giết chúng ta, đến khi bị ném xuống nền tuyết ta mới biết, bọn họ chỉ muốn Ảnh Dặc chết.
Trên người Ảnh Dặc chằng chịt vết thương do đao, do kiếm, do đủ loại ám khí, hắn cắm trường đao xuống nền tuyết dày, nửa quỳ gắng gượng chống đỡ. Hắn nắm chặt trường đao, máu tươi trong tay trượt theo lưỡi đao, nhiễu xuống tuyết trắng. Đùi phải hắn trúng tên, hắn rút mũi tên bên bắp chân trái ra ném đi, máu đỏ vương vãi đầy trên tuyết.
Vân Chi sắc mặt u ám, giọng điệu đanh thép: “Ta đã nói, nếu hắn lại đến, ta tuyệt không tha.”
Ám vệ kéo cung nhắm thẳng vào lồng ngực Ảnh Dặc, Ảnh Dặc đỏ mắt nhìn ta, ta khóc không thành tiếng, cầu xin Vân Chi đừng giết hắn, Vân Chi nhìn Ảnh Dặc bị ám vệ bao vây, phớt lờ ta.
Tuyết lớn đổ dày, rơi vào khoé mắt lạnh đến thấu xương, hoa tuyết vương đầy trên tóc, trên áo Ảnh Dặc.
Ánh mắt hắn dán chặt vào ta, tuyết đọng nơi lông mày hóa thành nước. Cung tiễn bay qua, Ảnh Dặc nói với ta.
“Nguyên Khê, ta đi tìm Thuận An trước.”
Hắn cho đến chết cũng chỉ nhìn ta, tuyết đọng vào mắt hắn cũng không động đậy.
Ngay cả cơ hội nhặt xác hắn ta cũng không có.
Ta cuối cùng đã hiểu lời Trần Lục Lục nói với ta lúc trước. Nàng chỉ mong cầu được một Lâm Phù, ta cũng muốn cầu được một Tiểu A Sơ.
Cuộc đời này ta chưa từng yêu ai, bây giờ có được một người khiến con tim rung động, hắn lại vì ta mà chết.
Hình ảnh Ảnh Dặc trước khi chết cứ lởn vởn trong tâm trí ta không cách nào xua tan được, ta không dám ngủ, hễ ngủ ta sẽ thấy gương mặt của Ảnh Dặc. Ta siết chặt cổ áo nhưng không kìm được tiếng khóc, ta vô vàn hối hận, hối hận lúc trước không đối xử tốt với hắn, hối hận lúc trước không thể khuyên hắn rời đi, hối hận lúc trước hắn đã cứu ta.
Là ta hại chết hắn. Nếu không có ta, đáng lẽ hắn đã an ổn sống ở Nghiên Sơn, tiêu dao cả đời.
Ta đã mất tất cả, mất tất cả những điều tốt đẹp.
Ta bị giam cầm trong phòng, đêm nào cũng mất ngủ, hở chút là bừng tỉnh. Hễ chìm vào giấc ngủ ta sẽ mơ thấy Ảnh Dặc, lần nào cũng khóc trong mơ đến khi thức giấc.
Vân Chi thấy ta như thế rất tức tối, chỉ hận không thể thiên đao vạn quả Ảnh Dặc nữa.
Ta không thể tự tận. Vân Chi đã thu dọn toàn bộ đồ vật sắc nhọn trong phòng, nha hoàn không được mang trang sức và trâm cài, ăn cơm cũng có người trông coi chằm chằm, đề phòng ta đập bát tự sát.
Phòng của ta trống không, thiếu đi rất nhiều đồ đạc. Oanh nhi cũng bị trông chừng nghiêm ngặt, Vân Chi không cho nàng chăm sóc ta. Mỗi ngày, ta ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ từ sáng đến khuya.
Ta thường xuyên nhớ tới cha mẹ cùng Tiết Uyển, thường xuyên nhớ tới Trần Lục Lục cùng Lâm Phù, lại nhớ tới Ảnh Dặc cùng Thuận An.
Nếu lúc trước chúng ta không bị Vân Chi tìm được, bây giờ sẽ thế nào?
Ta càng lúc càng không thích nói chuyện, mỗi lần Vân Chi đến tìm ta, ta luôn mặc kệ hắn, chỉ xem như một kẻ xa lạ.
Bây giờ, từ cơn mơ tỉnh lại ta không còn khóc nháo, chỉ mở to mắt nhìn khắp phòng.
Vài lần thấy ta như vậy, Oanh nhi khóc đỏ cả mắt, ta cũng không còn an ủi nàng như khi trước.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Vân Chi cứ ôm ta gọi Nguyên Nguyên, lâu dần, ta cũng không biết Nguyên Nguyên là ai.
Vân Chi ôm ta, vùi ta trong lòng, hôn lên mắt ta.
“Nguyên Nguyên, phải thế nào nàng mới trở về giống trước kia?”
Đúng rồi, ta không giống trước kia, Vân Chi thường nói trước mặt ta rằng ta không giống trước kia, hắn nói ta hiện tại như một cái xác không hồn.
Ta hỏi hắn, ta trước kia thế nào?
Hắn không đáp, chỉ hôn lên môi ta.
。。。
Mùa xuân nhiều mưa gió, ta nằm mơ thấy mẫu thân. Bà đang ngồi trong nội đường nói chuyện với Giang ma ma, thấy ta đến, bà mỉm cười vẫy tay.
Ta oà khóc trong vòng tay mẫu thân, mẫu thân ôm ta vào lòng, dịu dàng vỗ về: “Nguyên Nguyên nhà chúng ta ấm ức chuyện gì sao?”
Giang ma ma lau nước mắt cho ta, vén gọn mái tóc bù xù của ta: “Cô nương đừng khóc, ấm ức chuyện gì cứ nói với ma ma, ma ma xử lý cho cô nương.”
“Con nhớ mẫu thân lắm.” Ta vùi trong vòng tay mẫu thân, tủi thân nói.
Mẫu thân vỗ nhẹ lưng ta, nhìn ra ngoài sân.
“Ta cũng rất nhớ Nguyên Nguyên.”
Không biết thế nào ta lại trở về Nghiên Sơn, Ảnh Dặc đang ngồi trong sân vót tre, hoa lựu rơi xuống đầu hắn, phấn hoa rắc trên tóc hắn.
Đám cá con của Thuận An đang tung tăng bơi lội trong bể, ta ngồi bên cạnh Ảnh Dặc xem hắn vót tre.
Sắc trời đã gần tối, hắn vẫn đang vót tăm tre.
Ta hỏi hắn: “Sao huynh không đón Thuận An đi học về?”
Ảnh Dặc không trả lời, hắn vẫn ngồi trong sân, xếp tăm tre vào túi.
Ta tỉnh giấc thấy Vân Chi đang ngồi bên cạnh, hắn thấy ta dậy, mặt mày hoan hỉ.
Ta hỏi hắn: “Sao huynh không đón Thuận An đi học về?”
Vẻ tươi cười trên mặt Vân Chi biến mất, ta thấy hắn không trả lời, đứng dậy hỏi lại: “Ảnh Dặc, sao huynh không đón Thuận An đi học về? Trời tối thui rồi, Thuận An vẫn chưa về.”
“Nàng gọi ta là gì?” Vân Chi bóp hai vai ta, hắn cùng ta đối mặt, ta cau mày nhìn hắn.
“Ảnh Dặc, huynh bóp đau ta.”
Săc mặt Vân Chi cứng ngắc, hắn ném gãy cây quạt, ta giật mình, tỉnh táo lại.
Vân Chi lại truy vấn ta hắn là ai, ta không biết hắn đột nhiên phát điên chuyện gì, trả lời: “Vân Chi, ngươi phát điên cái gì.”
Vân Chi cho rằng ta chưa quên Ảnh Dặc, sắc mặt rất khó coi, mấy ngày liền không tới phòng ta.
。。。
Trời lại mưa, cẳng chân ta đau dữ dội, hẳn là do lúc trước rơi xuống vách núi để lại di chứng. Ảnh Dặc có bệnh khớp, mùa mưa hắn sẽ chăm sóc ta chu toàn, sau đó tự mình trốn trong phòng chịu đựng.
Vân Chi mang ta về, hắn không biết ta từng gãy tay gãy chân, ta cũng không nói cho hắn biết. Mùa đông, ta thường ngồi trên hành lang ngắm tuyết, chân lại ngâm trong tuyết quá lâu, hàn khí nhập xương, đau đớn kịch liệt.
Ta rất đau, sau cơn tê dại là đến buốt nhói như kim châm, tạm dừng một chút rồi lại tiếp tục đau đớn. Ta không biết Ảnh Dặc phải chịu đựng nỗi thống khổ này hằng năm như thế nào.
Ta đau đến hoa mắt, nha hoàn hô to Vân Chi chạy đến. Vân Chi thấy trán ta ướt đẫm mồ hôi, sai người mời thầy thuốc đến. Ta thấy hắn, nhào vào lòng hắn.
Vân Chi vừa mới đặt tay lên eo ta, sắc mặt liền sa sầm, hắn nghe thấy ta nói:
“Ảnh Dặc, ta đau quá.”
Ta lại ôm hắn gọi mẫu thân, mặt mũi Vân Chi không còn thần sắc.
“Mẫu thân, Nguyên Nguyên đau quá.”
Thầy thuốc nói thần kinh ta quá căng thẳng dẫn đến mất bình tĩnh, kê mấy loại thuốc an thần.
。。。
Hôm nay thức dậy không thấy Oanh nhi, ta không chịu uống thuốc. Vân Chi sai người tìm Oanh nhi đến, Oanh nhi không nhận ra dị thường, dỗ ta uống thuốc xong đặt chén lên khay.
“Mẫu thân, thuốc này rất đắng.”
Tay Oanh nhi cứng đờ, kinh ngạc nhìn ta. Ta lại gọi nàng là mẫu thân, Oanh nhi rưng rưng, nắm tay ta gọi cô nương cô nương.
Vân Chi để nàng trở lại chăm sóc ta, Oanh nhi bắt đầu khóc không ngừng, ta khi thì thanh tỉnh khi thì loạn trí. Khi thanh tỉnh ta nhận ra từng người, khi loạn trí ta thường gọi sai tên.
Ta uống thuốc xong ngủ thiếp đi, Vân Chi ngồi bên giường ta, vuốt ve mặt ta, hắn cúi đầu không nhìn rõ thần sắc.
“Cho dù nàng phát điên, nàng cũng chỉ có thể là của ta.”
Ta tỉnh lại không thấy Thuận An, một mực tìm kiếm trong phòng trong sân. Ta gọi Thuận An, lại gọi Ảnh Dặc, hai ba nha hoàn trong sân trốn xem, sợ ta nổi điên thương tổn các nàng.
Ta lẩm bẩm sao không thấy Thuận An trở về, ngồi xuống ghế đá trong hoa viên không ngừng nói chuyện một mình. Mẫu thân Vân Chi thấy ta, đâm chọc ta vài câu, thấy ta không để ý tới bà liền nhéo tai ta.
Ta ôm tai khóc lóc, Oanh nhi chạy tới bảo vệ ta, trong lúc tranh chấp không biết ai đẩy một cái, ta té xỉu.
Khi ta tỉnh lại, Vân Chi đã thay một đám nha hoàn khác, còn đánh chết hết đám hạ nhân tranh chấp với ta trong hoa viên. Hắn tới phòng mẫu thân hắn một lúc rồi rời đi, vừa bước chân ra cửa viện liền nghe tiếng mẫu thân hắn đập phá đồ đạc trong phòng.
Vân Chi ngày càng bảo bọc ta kỹ lưỡng, Oanh nhi cũng càng thêm cẩn thận. Vân Chi thường xoa bụng ta, cười nói với ta: “Con của chúng ta sẽ giống ai hơn nhỉ?”
Ta không để ý đến hắn. Thời gian mang thai hắn ở lại phòng ta nhiều hơn, có lần ta hỏi hắn: “Ngươi tìm được Tiết Thanh Ngâm chưa?”
“Nguyên Nguyên thích con trai hay con gái?” Vân Chi ôm ta trong lồng ngực, tựa cằm vào vai ta.
“Ta không thích.”
Ta nói thật lòng, đứa bé này, ta không thích nó một chút xíu nào.