Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 15

Đầu tháng chín, ta hạ sinh một đứa con trai, Vân Chi rất cao hứng, đặt tên là Thuỵ*.

Đứa nhỏ ra đời cũng không làm ta biến đổi, chỉ khiến thần trí ta ngày càng ngẩn ngơ. Hắn sợ đứa nhỏ xảy ra tai nạn nên đưa cho nhũ nương nuôi dưỡng.

- ----

Sùng Hoà năm thứ tư, mười ba tháng mười một. Tròn ba năm từ ngày Ảnh Dặc mất.

Ta đang ngồi trong sân nhìn tuyết rơi, một thằng bé mặc cẩm y hoa phục lấp ló ở cửa viện nhìn ta, ta cảm nhận được ánh mắt nó, nó thấy ta nhìn nó, hơi cúi đầu, lại liếc mắt nhìn qua cổng đá.

Nhũ nương phía sau khẽ huých nó, thì thầm vào tai nó. Nó nhìn nhũ nương, tràn đầy mong đợi chạy lon lon tới bên ta.

“Nương.” Giọng nó mềm ngọt, ánh mắt sáng ngời.

“Nương, năm mới vui vẻ.”

Ta nhìn nó, mặt mày nó tươi cười rạng rỡ, lại có đôi chút lo lắng e dè.

Ta hỏi: “Nương ngươi là ai?”

Nó bị ta hỏi, mắt đỏ hoe nghẹn lời, quay đầu nhìn nhũ nương đứng đằng sau.

Tuyết thoáng ngừng rơi, ta lại nhìn nó, sờ sờ y phục của nó: “Thuận An, sao con lại mặc quần áo nhỏ như vậy?”

“Nương, con là Vân Thuỵ.” Nó nước mắt lưng tròng, vò góc áo khóc thút thít.

“Vân Thuỵ là ai?” Ta thấy nó khóc, trong lòng hoảng hốt, lui lại vài bước: “Ngươi rõ ràng tên là Thuận An, sao Ảnh Dặc lại đổi tên rồi? Thuận An của ta đâu?”

Oanh nhi thấy vậy liền ôm ta lại vỗ về, Vân Thuỵ bị dọa phát khóc, nhũ nương ôm hắn vào lòng dỗ dành.

Oanh nhi nhẹ nhàng vuốt lưng ta, ta nép trong lòng nàng vẫn không ngừng thì thào Thuận An Ảnh Dặc.

Buổi tối, Vân Thuỵ mít ướt hỏi Vân Chi Thuận An là ai, nhưng Vân Chi không trả lời.

。。。

Đầu xuân qua, Vân Chi chăm sóc ta rất chu đáo, sợ bệnh đau chân của ta tái phát.

Tiết Thanh Ngâm cùng Hạ Thần Hàn trùng phùng, nàng trực tiếp nhảy lên ngôi Hoàng hậu. Trong triều có đại thần dâng sớ nói con gái tội thần sao xứng đáng với hậu vị, Thần Đế thẳng tay lôi người đó ra chém đầu.

Hôm sau Thần Đế thông cáo Tiết Thanh Ngâm kể từ ngày xuất giá thì đã đoạn tuyệt quan hệ với Tiết gia. Bị ép buộc chấp nhận Tiết Thanh Ngâm cùng Tiết gia không còn quan hệ, đại thần trong triều hết cách, chỉ có thể ấm ức ngậm miệng.

Tiết Thanh Ngâm biết được Trường Bình đã chết, trong lòng đủ loại tư vị, lại hay tin ta phát điên nên tới thăm ta.

Nàng nhận ra ta, ta nhận không ra nàng. Ta thấy nàng mặc váy màu lục nhạt nên gọi nàng là Trần Lục Lục.

Ta nắm tay nàng hỏi tại sao không rủ Lâm Phù đến cùng, lúc sau ta lại gọi nàng là mẫu thân, huyên thiên một hồi lại ngồi ngây người trước cửa sổ.

Nàng thấy ta ngồi một chỗ chẳng nói chẳng rằng, rời khỏi phòng đi gặp Vân Chi.

Tiết Thanh Ngâm hỏi hắn: “Ngươi từng nói ngươi thích nàng, nhưng hôm nay ngươi khiến nàng thành dáng vẻ như vậy, Vân Chi, ngươi nói thích là như thế sao?”

Tiết Nguyên Khê từng làm chuyện có lỗi với nàng, cũng từng ngáng chân nàng, nhưng mâu thuẫn giữa nàng cùng Tiết Nguyên Khê đã không còn nghiêm trọng như trước, đã hoà hoãn hơn rất nhiều. Mặc dù nàng không tin Tiết Nguyên Khê thật sự ngừng chống đối nàng, nhưng muốn thật lòng buông bỏ thành kiến thật rất khó khăn.

Lần cung yến tráo rượu đó, nàng phát hiện Trường Bình động tay vào bình rượu, đương nhiên nàng không uống. Tiết Nguyên Khê đi xả nước chưa về, nàng chỉ thị tỳ nữ tráo rượu, rượu này không biết có độc gì, nàng sẽ không tốt bụng gánh nhận.

Cũng may trong rượu chỉ là thuốc kích thích, không phải độc dược gì. Vân Chi cùng Nguyên Khê là vợ chồng, tình huống như vậy, vợ chồng đương nhiên sẽ hoàn thành.

Nàng cũng không cảm thấy áy náy hay tội lỗi, chẳng qua là biết ơn một phen.

Nhưng hiện tại nàng trở về, Tiết Nguyên Khê biến thành bộ dáng này, trong lòng nàng lại dâng lên những cảm xúc không giải thích được.

Tình yêu Vân Chi dành cho Tiết Nguyên Khê quá u ám.

“Là tự bản thân nàng ấy nghĩ không thông, phí hoài bản thân thành như vậy.” Vân Chi liếc nhìn nữ nhân đang ngồi ngây ngốc bên cửa sổ.

Lúc rời đi, Tiết Thanh Ngâm nói với Vân Chi: “Vân Chi, ngươi không hiểu thế nào là yêu một người.”

Tiết Thanh Ngâm rời khỏi viện, chợt nàng dừng bước chân, xoay người nhìn lại. Vân Chi quay lưng về phía nàng, thân hình hắn cao gầy, khóm hoa sơn trà càng tôn lên vẻ nhu hoà của hắn.

Vân Chi thật sự thích Tiết Nguyên Khê sao? Tiết Thanh Ngâm nhìn bóng lưng Vân Chi, cảm thán trong lòng.

。。。

Hôm nay Vân Thuỵ lẻn vào viện của ta, nó thấy ta ngồi bên cửa sổ ngắm cá con bơi trong bể, nó cũng lom khom tiến lại xem cá.

“Người đang ngắm cá con sao?” Vân Thuỵ nhúng ngón tay vào nước, bầy cá hốt hoảng bơi tán loạn.

“Ngươi đừng đụng vào, nó sợ hãi sẽ chết. Cá con chết, Thuận An sẽ không vui.” Ta nhắc nhở nó, lấy khăn lau khô bàn tay nhỏ xíu của nó.

“Thuận An là ai?”

Vân Thuỵ nhìn ta, ta mỉm cười xoa đầu nó: “Thuận An là con trai ta.”

“Còn con thì sao?”

Ta mù mờ nhìn thằng bé trước mặt: “Đúng vậy, ngươi là ai?”

Vân Thuỵ hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, ta đột nhiên bật cười nói với nó: “Ngươi là Tiểu A Sơ.”

“Tiểu A Sơ là nhũ danh của con sao?” Vân Thuỵ nghiêng đầu nhìn ta, ta ôm nó vào lòng.

“Phải, Tiểu A Sơ chính là nhũ danh của ngươi.”

Vân Thuỵ cao hứng trở về phòng mình, buổi chiều nó cùng Vân Chi dùng cơm, nó hào hứng khoe với Vân Chi: “Cha, nương đã đặt nhũ danh cho con.”

“Nhũ danh gì?” Vân Chi nhặt hạt cơm bên mép nó, dịu dàng cười hỏi.

“Tiểu A Sơ.”

Vân Chi mỉm cười: “Tên hay.”

。。。

Vân Thuỵ thường xuyên tới gặp ta, thi thoảng ta phát bệnh, nó cũng đã quen việc ta thường lẩm bẩm.

Gần đây ta cực kì dễ buồn ngủ, đầu óc cũng không tỉnh táo. Ta nằm mơ thấy Trần Lục Lục cùng Lâm Phù đang chơi cờ dưới tàng cây, Trần Lục Lục trông thấy ta, nàng chống cằm cười giễu ta: “Tiết Nguyên Khê, chừng nào ngươi mới đến, còn không chịu đến chúng ta sẽ không đợi nữa đâu.”

Hôm nay Vân Thuỵ mang đến một cái đèn lồng nhỏ, nói là nó làm cho ta. Ta nhìn một cái rồi thôi.

Khi Vân Thuỵ nhắc đến nhũ danh, khi nó thốt ra “Tiểu A Sơ”, ta liền nhìn nó trừng trừng, khiến nó hơi lo lắng.

“Ngươi vì sao lại gọi là Tiểu A Sơ?”

“Là tên nương đặt cho con mà.” Vân Thuỵ ấm ức miết ngón tay.

Ta đạp đổ bể cái bàn, đi đi lại lại, giọng điệu kịch liệt: “Tiểu A Sơ không phải tên của ngươi, đừng gọi tên huynh ấy! Tiểu A Sơ biết được sẽ rất tức giận.”

“Tiểu A Sơ đâu? Tiểu A Sơ của ta đâu?”

“Thuận An, Thuận An…”

Vân Thuỵ khóc hét lên: “Nương, con ở đây…”

“Ngươi không phải, ngươi không phải! Tiểu A Sơ và Thuận An vẫn đang đợi ta trở về…”

Ta bất ngờ chỉ tay vào Vân Thuỵ, nó bối rối nhìn ngón tay ta. Ta thất thanh khóc rống lên: “Là các ngươi hại chết bọn họ! Huynh ấy không muốn đi vào giấc mơ của ta nữa, Tiểu A Sơ không chịu đến giấc mơ của ta nữa!”

Vân Thuỵ được Vân Chi bế đi, ta bị ép uống thuốc tĩnh tâm, Vân Thuỵ bị ta doạ sợ hãi phát sốt.

Sau cơn sốt cao, Vân Thuỵ tỉnh lại, nó vừa khóc sưng mắt vừa hỏi Vân Chi: “Tiểu A Sơ không phải tên của con.”

“Nương không thương con, nương chỉ thương bọn họ.”

“Bọn họ là ai?”

Vân Chi bị tra hỏi không biết phải nói thế nào. Màn đêm buông xuống, hắn một mình ngồi trong hoa viên, nhìn cánh cửa phòng ta đóng chặt, không biết suy nghĩ gì.

。。。

Hôm nay, cuối cùng ta cũng mơ thấy Ảnh Dặc Thuận An. Thuận An đi bắt tôm ở bờ sông trở về, ồn ào đòi Ảnh Dặc rán tôm rán cá cho nó. Ảnh Dặc không đồng ý, bởi vì lúc trước ta đã nói ăn nhiều đồ chiên dễ táo bón, Thuận An lại thích ăn cá rán, hắn sợ Thuận An ăn nhiều lại bị ta mắng.

Thuận An nũng nịu nịnh nọt hắn, hắn không chống cự được Thuận An, lén lút chiên cá cho nó.

Thuận An bưng bát cơm nhỏ của nó, bốc cá con chiên giòn vàng ươm, Ảnh Dặc đang rửa dụng cụ nấu nướng.

Ảnh Dặc cọ rửa đáy nồi, cảnh cáo Thuận An: “Không được kể với nương ngươi.”

“Con nhất định không bán đứng cha.” Thuận An vỗ lồng ngực tí teo của nó, trên cổ áo lưu lại vết dầu mỡ.

Khi hai cha con nhanh chóng đi ra, ta đang ngồi dưới tán lựu. Ta quan sát bọn họ.

“Hai người lén lút chiên cá.”

Ảnh Dặc nghe xong biết không ổn liền xoay người vào phòng, Thuận An lập tức đổ sạch sẽ tội lỗi cho cha nó.

Thuận An đi chơi cùng đám bạn, ta bước vào phòng thấy Ảnh Dặc đang ngồi lau trường đao.

Hắn thấy ta tiến vào, đã vốn quen với việc ta quở trách bọn họ, hôm nay không nghe thấy một câu mắng chửi, hắn có chút nghi hoặc. Mới vừa ngẩng đầu lên, hắn đã bị ta ôm chặt sau lưng.

Cơ thể hắn khẽ run, bàn tay chà đao cũng dừng lại. Ta gác cằm lên vai hắn, dán mình trên lưng hắn.

“Tiểu A Sơ, ta rất nhớ huynh.”

Ta ngủ quá lâu, Oanh nhi lo lắng, đang định mời thầy thuốc đến thì thấy ta mở mắt.

“Cô nương khiến ta sợ gần chết.” Oanh nhi đỡ ta dậy, chèn gối đệm sau lưng ta.

“Oanh nhi, bên ngoài có tuyết rơi không?” Ta nhìn cửa phòng đóng chặt, hỏi nàng.

Nàng nghe ta gọi tên, biết ta đang tỉnh táo, khẽ mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Vẫn chưa. Cô nương muốn ngắm tuyết sao?”

“Chỉ hỏi thôi.”

Oanh nhi bưng thuốc đến, vừa khuấy vừa nói: “Cô nương ngủ giấc này đã hơn một ngày, hẳn là ngủ ngon lắm.”

“Ta mơ thấy huynh ấy, nên mới ngủ lâu.”

Oanh nhi đang khuấy thuốc hơi khựng lại, ta nhìn qua vai nàng, nhìn ra cửa sổ, sắc trời âm u, ngột ngạt như căn phòng này vậy.

“Ta rất nhớ huynh ấy, thực sự rất nhớ huynh ấy.”

Oanh nhi không đáp lời ta, quay người qua khuấy thuốc kìm nén cảm xúc, ta nhìn lòng bàn tay trống không, thở dài một hơi.

Ta không nắm được tay Tiểu A Sơ, cũng không giữ nổi huynh ấy.

。。。

Mấy ngày nay ta rất tỉnh táo, không phát điên cũng không lẩm bẩm một mình, Vân Chi biết nên bế Vân Thuỵ tới.

Vân Thuỵ trốn trong ngực hắn không muốn lộ mặt, chỉ len lén liếc nhìn ta.

Vân Chi thay đổi tư thế bế Vân Thuỵ úp vào lòng, Vân Thuỵ nắm chặt cây quạt của nó không ngẩng đầu.

“Nguyên Nguyên, cơm tất niên năm nay tham gia cùng chúng ta đi. Thụy nhi cũng muốn ăn cơm với nàng.”

Vân Chi càng thêm tuổi càng trầm ổn, trở thành phụ thân cũng hiền hoà hơn.

“Không đi.”

Ta cự tuyệt, ta không muốn gặp bất cứ ai trên thế gian này. Mọi người ta muốn gặp đã không còn tồn tại nữa.

- ----

Mười ba tháng mười một, Oanh nhi nói với ta ngoài trời đổ tuyết rất lớn, ta mặc áo ấm ngồi trên hành lang nhìn tuyết lớn rơi trắng trời.

Ta ho nhẹ vài tiếng, Oanh nhi sợ ta cảm lạnh, hỏi ta muốn về phòng hay không, ta lắc đầu từ chối.

Tuyết ngừng rơi, ta được đưa về phòng. Khi Vân Chi tới gặp ta, ta đang nằm trên giường ho khan.

Hắn nắm bàn tay lạnh như bằng của ta, thoáng rùng mình, hắn gọi bên tai ta “Nguyên Nguyên”.

Ta khẽ lẩm nhẩm ta phải đi, Vân Chi hỏi ta đi đâu, ta trầm giọng: “Ta phải về nhà.”

“Nguyên Nguyên, đây chính là nhà của nàng.” Vân Chi nắm tay ta áp vào ngực, ta không đáp lời hắn.

“Ta phải về nhà.”

Giọng Vân Chi run run gọi “Nguyên Nguyên”.

Ta nói với hắn, ta không phải Nguyên Nguyên của hắn, ta là Nguyên Nguyên của Tiểu A Sơ.

Ta nửa tỉnh nửa mơ nhìn thấy Ảnh Dặc bế Thuận An đứng dưới tán lựu, Thuận An đòi ta bế nó, Ảnh Dặc nhìn ta, hoa lựu đậu trên vai áo hắn.

Hắn nói với ta: “Nguyên Khê, về nhà thôi.”

Bên tai ta thật ồn ào, tiếng khóc tiếng la khiến ta đau đầu.

Thuận An dang hai tay chạy lại chỗ ta, Ảnh Dặc đứng dưới tàng cây đợi ta bước tới.

Ta bật cười thành tiếng, đáp trả lại những âm thanh ồn ào kia.

“Bọn họ đến đón ta về nhà.”

Sùng Hoà năm thứ sáu, mười ba tháng mười một.

Thượng thư phu nhân Vân Tiết thị qua đời.

***

(Hết truyện chính)

- -------------------

*thuỵ: nghĩa là điềm lành, nghĩa khác là viên ngọc 

Bình Luận (0)
Comment