Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 16

Tiết Thanh Ngâm thông minh và cô độc, nàng không giống những nữ nhân thủ quy củ nghiêm nữ đức khác. Nàng nữ giả nam trang đến thanh lâu, cùng nam nhân đàm phán làm ăn tạo tài sản. Quật cường bất phục, cao ngạo lạnh lùng, con người nàng ẩn chứa nhiều điều bất ngờ chờ người ta khám phá.

Ta từng nói đáng tiếc nàng là thân nữ tử, nếu là nam tử, sợ là nàng làm được không ít đại nghiệp.

Ta yêu nàng, chỉ tiếc duyên sai phận lỡ.

Khi biết nàng là Lệ Vương phi, trong lòng ta cực kì hối tiếc, hối tiếc vì đã không gặp nàng sớm hơn.

Hạ Thần Hàn trăm ngàn kế tra tấn Tiết Thanh Ngâm khiến ta rất tức giận, nhưng ta không thể cứu nàng. Hạ Thần Hàn thế lực cường thịnh, tàn bạo nhưng mưu trí, mặc dù ta không thích hắn, nhưng phải thừa nhận hắn rất có thủ đoạn.

Ta không thể có được Tiết Thanh Ngâm, ngày đêm nhung nhớ dày vò, ta ngồi trong phòng nhỏ vẽ lại hình dáng nàng. Nhìn nàng trong bức chân dung, ta chỉ có thể chạm vào nàng thế này, thật sự vô cùng khó chịu.

Tiết Nguyên Khê có mâu thuẫn với nàng, thường giở trò ngáng chân khiến Tiết Thanh Ngâm xấu mặt trước thiên hạ.

Trong yến hội của An Quốc phu nhân, Tiết Thanh Ngâm bị Tiết Nguyên Khê đẩy xuống hồ sen. Ta cứu nàng, Tiết Thanh Ngâm sắc mặt tái mét, ta rất mực lo lắng, người của Lệ Vương đưa nàng đi, để lại một mình ta bên bờ hồ.

Trường Bình công chúa dùng quạt tròn che mất nửa khuôn mặt, không thể nhìn rõ biểu cảm. Ta thấy giữa đám đông Tiết Nguyên Khê nở một nụ cười đắc thắng, nàng thấy ta nhìn nàng liền thu lại ý cười.

Ta không thích Tiết Nguyên Khê, nàng ta kiêu ngạo độc đoán, tự phụ cao quý. Tiểu thư quý tộc trong kinh thành cũng không ít người coi thường thứ xuất*, nhưng biểu hiện ra ngoài mặt chỉ có mình Tiết Nguyên Khê. Kinh thành gọi nàng là Tiết đích nữ, tưởng là kính trọng nàng, nhưng thật ra là đám công tử tiểu thư đang âm thầm giễu cợt nàng.

。。。

Sinh nhật Trường Bình công chúa, tiệc nam nhàm chán, ta đi ra ngoài thư giãn thì gặp Tiết Thanh Ngâm đang đứng bên cánh cổng đá trước mặt. Ta vui mừng khôn xiết, vừa nhích một bước thì thấy Tiết Nguyên Khê bám đuôi theo nàng.

Ta đương nhiên nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của bọn họ, Tiết Nguyên Khê trước đây đối xử với Tiết Thanh Ngâm như vậy, Tiết Thanh Ngâm không so đo, kết quả lại bị nàng ta đẩy xuống hồ sen. Sau khi Tiết Thanh Ngâm rời đi, ta bước ra cảnh báo nàng ta không được giở trò với Tiết Thanh Ngâm lần nào nữa.

Nàng ta xoa trán gọi ca, ta phiền chán, ném quạt xếp đã gõ trán nàng ta xuống đất, sợ bẩn tay.

Ta không thể ở bên Tiết Thanh Ngâm, nhưng ta có thể bảo vệ nàng. Nàng gặp chuyện ấm ức, ta sẽ giúp nàng giải quyết vấn đề nhanh nhất có thể, nàng từng uống say khóc lóc hét lên thế kỷ quỷ quái, ta không hiểu được, nàng khóc rất lâu trong vòng tay ta.

Ta đau xót cho người trong lòng, đằng sau sự kiên cường của nàng là một nỗi mong manh, vì vậy, ta càng quyết tâm bảo vệ nàng thật tốt.

Tiết Thanh Ngâm nhờ ta mua một quán rượu vì nàng không tiện ra mặt. Ta hỏi nguyên nhân, nàng nói rằng nếu Tiết Nguyên Khê biết, Tiết Nguyên Khê sẽ đập phá cửa hàng.

Ta càng không ưa nổi Tiết Nguyên Khê, Tiết Thanh Ngâm đề phòng Tiết Nguyên Khê đã lâu, Tiết Nguyên Khê lúc nào cũng cản trở con đường thành công của Tiết Thanh Ngâm. Để người ta yêu không còn phải lo lắng, ta đã xin Hoàng thượng kết hôn với Tiết Nguyên Khê.

Tiết Thanh Ngâm từng hỏi ta tại sao lại cưới Tiết Nguyên Khê, ta nói với nàng, “Ta chỉ muốn bảo vệ nàng chu toàn, ta sẽ giúp nàng trông chừng nàng ta.”

。。。

Ta gặp Tiết Nguyên Khê trên phố chợ, nàng kéo ta lại hỏi chuyện hôn sự, ta nói với nàng rằng chính ta là người cầu cưới. Nàng hỏi ta tại sao, ta không trả lời, sau này nàng sẽ biết ta muốn làm gì.

Đêm tân hôn, ta nói với nàng toàn bộ nguyên nhân ta kết hôn với nàng, ta sẽ không mở khăn trùm đầu, cũng sẽ không hành lễ với nàng. Sau khi biết lý do, ta nhìn thấy bàn tay nàng đặt trên đùi siết lại, cảm thấy có phần giải toả.

Sau khi cưới, Tiết Nguyên Khê vẫn luôn đóng vai người trong suốt. Nàng ta cũng coi như thông minh, biết Vân phủ không quan tâm đến nàng, nàng cũng nhàn hạ tránh đi, không hề gây chuyện.

Ta từng nghĩ cưới nàng về Vân phủ sẽ gà bay chó nhảy, không ngờ mọi chuyện lại rất êm đềm.

Ta từng điều tra nàng, nàng đúng là Tiết Nguyên Khê, không phải thế gả.

Ta và nàng cùng phòng không cùng giường, ta ngủ tại thiên phòng, bên ngoài nói chúng ta vợ chồng ân ái, trong nhà ta cố tình làm vậy cho mẫu thân ta xem. Mẫu thân không thích nàng, gây khó dễ cho nàng khắp nơi. Ta thấy vậy, trong lòng rất thoả mãn.

Có lúc nàng và Oanh nhi đùa giỡn ồn ào trước mặt ta, trông thấy nàng cười ta càng bực dọc hơn. Trong lúc vẽ tranh mà nghe thấy tiếng cười của nàng, ta luôn ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng bị nàng quấy nhiễu không cách nào chuyên tâm phác hoạ Tiết Thanh Ngâm.

Ta từng hỏi nàng rõ ràng là hai chị em cùng cha, tại sao họ không giống nhau. Nàng nghe xong lập tức phản bác ta, lời lẽ vô cùng thô tục.

Ta thấy nàng vui vẻ nghịch tuyết với đám nha hoàn, nàng cười lanh lảnh, mái tóc dính đầy bông tuyết. Ta bực mình khi nàng ném tuyết vào mặt ta, nhưng nàng lại trợn mắt mắng ta phá nát quả cầu tuyết của nàng. Ta tức cười hỏi nàng: “Ngươi ném ta, còn nói ta phá nát quả cầu tuyết của ngươi?”

Nàng gân cổ phản bác, dáng vẻ nghiêm túc như thể ta thật sự đập vỡ quả cầu tuyết của nàng. Ta nghe thấy nàng bí mật thở phào khi thấy ta bỏ đi, mưu kế nảy sinh, ta nắm một quả cầu tuyết ném vào mặt nàng.

Nàng giận dữ quát lên, ném trả thất bại. Ta trông thấy nàng nhấc đầu người tuyết lên, mí mắt giật giật, muốn lùi về sau tránh né nhưng bất cẩn trượt ngã. Trong lúc hoảng loạn, ta túm lấy nàng, nàng ngã theo ta, đè toàn bộ sức nặng cơ thể lên người ta.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt mi nàng linh động, mái tóc nàng rơi xuống má ta, ngưa ngứa nhồn nhột. Hoa tuyết đậu trên chóp mũi nàng, nàng ngơ ngẩn nhìn ta, ta thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong mắt nàng. Ta chưa kịp hoàn hồn đã bị nàng đập quả cầu tuyết vào mặt tan nát.

Tuyết nghẹt trong mũi rất khó chịu, đến tận hôm sau ta vẫn cảm thấy khác lạ trong mũi, khóe mắt đau rát vì bị đập vào. Nhưng nàng vẫn ăn uống vui chơi như không có chuyện gì, ta xoa xoa khóe mắt đau nhức, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mưa đổ ngoài hiên, ta không ra ngoài mà ngồi trong phòng vẽ tranh, nàng nằm bò trên bàn nhìn ta vẽ. Ta hỏi nàng cây quạt lần trước ta cho nàng đâu, nàng sờ sờ chóp mũi nói là bán rồi. Bức hoạ ngàn lượng bị nàng bán có ba trăm khiến lòng dạ ta rất hụt hẫng. Nghe nói bức hoạ đáng giá ngàn lượng, nàng choáng váng víu lấy Oanh nhi, liên mồm nói lỗ rồi lỗ rồi.

。。。

Hay tin Tiết Thanh Ngâm bị đâm, trái tim ta hốt hoảng không yên, đi đường cũng va đụng khắp nơi. Đến Lệ Vương phủ, đám hạ nhân bê mấy chậu nước máu đi ra, tâm ta càng hoảng loạn hơn. Hạ Thần Hàn toàn thân bê bết máu, có máu của hắn, có của Tiết Thanh Ngâm. Hắn nắm tay Tiết Thanh Ngâm nổi điên với thái y đang quỳ dưới sàn, nghe thái y nói cố gắng hết sức, Hạ Thần Hàn lập tức đá bay thái y: “Nếu không cứu được Vương phi, toàn bộ thái y viện bồi táng cùng nàng!”

Cô nương ta yêu hôn mê bất tỉnh trên giường, nhìn sắc mặt trắng bợt và đôi môi tím tái của nàng, lòng ta đau xót. Hạ Thần Hàn nắm tay nàng gọi nàng tỉnh lại, hắn hôn lên bờ môi khô khốc của nàng, gọi tên nàng.

Ta đứng một bên, trái tim đau nhói.

Sau khi Tiết Thanh Ngâm tỉnh lại, lòng ta mới tĩnh xuống. Ta về nhà không buồn tắm rửa, lăn ra giường ngủ thiếp đi, thần kinh căng thẳng mấy ngày nay cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tiết Nguyên Khê an ủi ta đừng lo lắng quá, Tiết Thanh Ngâm sẽ ổn thôi. Ta không tin lời nàng nói, vậy nên đã phái người điều tra, ta ngờ rằng chính nàng ta đã ra lệnh ám sát.

Hạ Thần Hàn biết ta thích Tiết Thanh Ngâm nên luôn giễu cợt ta. Nếu có ta bên cạnh, hắn sẽ vô cùng thân mật với nàng, trái tim ta uất nghẹn khi trông thấy cảnh tượng ấy. Bị Hạ Thần Hàn châm chọc không ít, ta uống say bí tỉ, đến mức nhầm Tiết Nguyên Khê thành Tiết Thanh Ngâm. Nàng nằm dưới người ta vùng vẫy khóc lóc, Oanh nhi phải đánh ta ngất mới ngừng được màn hài kịch này.

Tỉnh lại, ta hồi tưởng mà thấy sợ. Tiết Nguyên Khê ném đồ mắng ta, nói nàng không phải Tiết Thanh Ngâm, ta không biết nói gì, chỉ đành xin lỗi nàng.

Ám vệ đến báo tin, ta những tưởng là Tiết Nguyên Khê, nhưng kết quả không phải là nàng, sự kiện lần này không liên quan gì đến nàng.

。。。

Ta lôi Tiết Nguyên Khê đi Vạn Hoà Tự cầu phúc là vì ta biết Tiết Thanh Ngâm sẽ xuất hiện. Ta chỉ là muốn gặp Tiết Thanh Ngâm, kéo Tiết Nguyên Khê ra làm màn chắn.

Lòng ta có Tiết Thanh Ngâm, nhưng ta cũng có chút hảo cảm với Tiết Nguyên Khê, ta thoáng hoang mang. Tiết Thanh Ngâm đã nhiều lần nhắc ta, nếu đã cưới Tiết Nguyên Khê thì hãy đối xử tốt với nàng. Ta không đáp ứng bằng lời, nhưng trong lòng có chút trăn trở.

。。。

Tiết Nguyên Khê bị hãm hại trong cung yến, ta rất tức giận, tức giận vì có kẻ dám tính kế ta. Ta không cho phép bất cứ ai vấy bẩn thanh danh Vân phủ, nên ta đưa nàng hồi phủ. Tiết Nguyên Khê nằm trong vòng tay ta gào khóc khó chịu, nàng hôn lên cổ ta nhiều lần đều bị ta đẩy ra. Ta thả nàng vào bồn nước đá, đứng ngoài cửa nghe nàng liên hồi gọi tên ta, giọng nàng nghẹn ngào than khó chịu, kêu đau đớn.

Ta lòng dạ hỗn loạn nhìn cây mai trong sân, giọng nói Tiết Nguyên Khê nhỏ dần về không, ta do dự mấy lần mới đẩy cửa bước vào. Không thấy ai trong tầm mắt, ta vội vàng tiến lại thấy nàng bất tỉnh dưới nước, máu và nước sóng sánh hoà vào nhau. Nàng tỉnh dậy vẫn cảm thấy rất khó chịu, Oanh nhi lo lắng đi tới đi lui, nàng bảo Oanh nhi đến sở lâu tìm nam nhân, ta nghe thấy rất tức giận, nhéo tay nàng nghiêm giọng cảnh cáo.

Đêm đó, ta cùng nàng hành sự. Sau khi nàng say ngủ, ta ngồi bên giường nhìn nàng, thoáng thở dài. Tiết Thanh Ngâm nói đúng, ta đã cưới nàng, nàng là vợ ta, ta phải có trách nhiệm với nàng.

Ta buộc bản thân phải đối xử dịu dàng với nàng, hòa thuận với nàng, thời điểm đó chúng ta thật sự sống như một đôi vợ chồng bình thường.

Nhưng giả tượng hẳn sẽ tới lúc sụp đổ. Ta bị phong hàn gây nhức đầu nên ngủ nhiều, tỉnh dậy không thấy Tiết Nguyên Khê, ta đi tìm trong phòng, thấy cửa thư phòng nhỏ đang mở, lòng ta khẽ run lên. Ta bước vào thấy nàng đang mở cuộn tranh, ta tức giận khôn nguôi, giật bức tranh khỏi tay nàng.

Nàng sợ hãi xin lỗi, ta đuổi nàng cút. Ta cầm cuộn tranh cẩn thận lau sạch vết tích Tiết Nguyên Khê để lại. Ta không thể tiếp tục giả ý với nàng nữa, trái tim ta vẫn yêu thích Tiết Thanh Ngâm. Ta ôm bức chân dung ngồi trong phòng rất lâu.

Tiết Nguyên Khê tặng quà tạ lỗi với ta, ta không thèm nhìn nàng, nàng đặt cuộn giấy lên bàn, xin lỗi một lần nữa rồi bỏ đi. Sau đó, nàng thực sự không động đến đồ đạc của ta nữa, lại càng giữ khoảng cách với ta hơn.

。。。

Tiết Thanh Ngâm sảy thai, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, ta lo lắng đến độ choáng váng đầu óc, mang tới rất nhiều dược liệu quý giá. Hạ Thần Hàn lặng lẽ ngồi một bên, ta xông tới đánh hắn, ám vệ xung quanh muốn ra tay ngăn cản nhưng bị hắn ngăn lại, hắn chịu đòn không hề đánh trả.

Tiết Thanh Ngâm qua cơn nguy kịch khiến ta thở phào nhẹ nhõm. Hôm sau, Hạ Thần Hàn mời ta đến, chúng ta liên minh thực hiện một giao dịch.

Hạ Thần Hàn nói hắn đã tìm ra kẻ ám sát và kẻ đứng sau chỉ đạo. Ta hỏi hắn là ai, hắn hạ tầm mắt, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Trường Bình.”

Hạ Thần Hàn dựng một màn kịch dụ rắn rời hang, hắn cố tình đưa Tiết Thanh Ngâm đến Kì Sơn để dẫn dụ sát thủ một lần nữa. Ta đưa Tiết Nguyên Khê đi tảo mộ phụ thân, vì vấn đề đường núi mà phải trú lại nhà trọ, ta gặp bọn họ hoàn toàn là tình cờ. Tiết Nguyên Khê thấy ba người chúng ta nói chuyện thì biết điều rút lui. Hạ Thần Hàn nói với ta, hắn đã sắp xếp đêm nay sẽ dụ sát thủ ra mặt, hắn muốn xác nhận xem kẻ sau màn có đúng là Trường Bình hay không.

Nửa đêm, quả nhiên sát thủ xuất hiện, chúng ta chỉ nghĩ bọn chúng đến truy sát không ngờ rằng bọn chúng phóng hỏa đốt nhà trọ không cho ai sống sót. Mục tiêu của chúng rất xác đáng, nhắm thẳng vào Tiết Thanh Ngâm. Hạ Thần Hàn bảo vệ Tiết Thanh Ngâm trong vòng tay, ám tiễn chi chít, hắn đẩy Tiết Thanh Ngâm sang một bên, sợ mũi tên làm nàng bị thương.

Ngọn lửa ngày càng dữ dội, khung cảnh hỗn loạn, một sát thủ chớp lấy thời cơ bắn tên vào lưng Tiết Thanh Ngâm nhưng nàng tránh được. Ta đang tìm kiếm nơi sát thủ ẩn thân, đột nhiên, một ám tiễn khác lao qua, ta cùng Hạ Thần Hàn đồng thời phi về phía Tiết Thanh Ngâm.

Mũi tên sượt qua tai, cắt đứt một lọn tóc của ta, lọn tóc là đà trong không khí bị ngọn lửa bùng lên từ cửa sổ đốt thành tro. Ta ôm Tiết Thanh Ngâm ngồi tại một nơi an toàn, Hạ Thần Hàn chạy theo sau tới đoạt lại nàng, tay ta khẽ khựng, nội tâm mất mát.

Nhà trọ sụp đổ, ta chợt nhớ ra Tiết Nguyên Khê vẫn ở bên trong, ta đảo mắt không thấy bóng dáng nàng, định cử người đi tìm thì Tiết Thanh Ngâm nói: “Nàng ở kia.”

Ta nhìn về nơi đó, nàng đang đứng với ám vệ của Hạ Thần Hàn, trông nàng hết sức bối rối, gã ám vệ đứng bên cạnh, nàng giơ tay muốn chạm vào cánh tay hắn. Ta thấy nàng như vậy, không hiểu sao trong lòng nổi lửa, ta kéo tay nàng hỏi nàng chạy đi đâu, nàng hất tay ta ra quát ta không cần quản.

Ta tức giận không phải vì ta quan tâm, mà vì thể diện. Suốt đường về kinh thành, chúng ta không nói một lời nào, nàng nhoài lên bàn ngủ, ta biết nàng không ngủ, cũng không muốn chủ động nói chuyện với nàng.

。。。

Kinh thành sắp biến động, Hạ Thần Hàn phái người theo dõi mọi động tĩnh trong kinh thành, bốn bề hoàng cung đều là tai mắt của hắn mai phục. Hạ triều, ta thay thường phục đến gặp Hạ Thần Hàn.

Hạ Thần Hàn nhìn bản đồ hoàng cung, ta cùng hắn thương nghị cách tiến lui như thế nào, đảng Thái tử và đảng Nghĩa Vương đã mất bình tĩnh, bắt đầu âm thầm hành động.

“Ngươi nên đề phòng Thái tử hơn là Nghĩa Vương.” Ta nghe Hạ Thần Hàn nói phân chia ám vệ qua bên Nghĩa Vương thì cười nhạo. Rõ ràng thế lực Thái tử áp đảo, đảng phái ủng hộ không nói, binh lực sau lưng cũng không rõ bao nhiêu.

Hạ Thần Hàn dùng mực đỏ vẽ một chữ thập lên vị trí Đông Cung trên bản đồ, không hiểu có ý tứ gì, hắn liếc ta một cái: “Không cần quản Thái tử, hắn không gây được sóng gió gì.”

“Sao ngươi biết?”

Hạ Thần Hàn không trả lời, cười thâm sâu. Hắn tìm kiếm trên bản đồ kinh thành, vẽ một vòng tròn đỏ bao quanh vị trí Tiết phủ.

Nghĩa Vương chân trước vừa tiến cung chân sau đã bị người của Hạ Thần Hàn giám sát, không biết Nghĩa Vương có kế hoạch gì, không thể hành động hấp tấp. Hạ Thần Hàn dẫn quân vào cung, còn ta ở Vân phủ chờ tin tức.

Trong viện, Tiết Nguyên Khê đang chơi đùa với Oanh nhi, Oanh nhi đá cầu được nhiều cái hơn nàng, nàng không phục vùng vằng cho là Oanh nhi ăn gian. Để chứng tỏ mình không ăn gian, Oanh nhi đứng trước mặt Tiết Nguyên Khê đá lại một lần nữa còn nhiều hơn số kỷ lục trước đó.

Ta đi ngang qua cổng viện của nàng liền thoáng liếc vào, nàng đang ngồi xổm dưới đất ôm chân Oanh nhi rên rỉ, Oanh nhi đưa tay trước mặt nàng vòi năm mươi lượng bạc.

Nghĩa Vương uống thuốc độc tự sát, Tiết Thanh Ngâm mất tích. Đây là điều ta không ngờ tới, ta không thể kiềm chế xông tới Lệ Vương phủ đánh hắn một trận nữa, hắn ngã nhào xuống đất, ta kịp đá vào mặt hắn một phát trước khi ám vệ kéo ta ra. Ta chẳng hề thấy hả giận, vì Tiết Thanh Ngâm đã biến mất. Hạ Thần Hàn được đỡ dậy, hắn xem ta giận dữ chửi bới, vậy mà không tức giận, chỉ sai người đuổi ta ra ngoài.

Hạ Thần Hàn phái toàn bộ nhân lực tìm kiếm, ta cũng cử ám vệ của mình đi cùng.

Tựa như mò kim đáy bể, xa xôi vô định.

Hạ Thần Hàn đăng cơ xưng đế, đổi quốc hiệu thành Sùng Hoà. Ngày đầu tiên lên ngôi hắn liền thanh tẩy gần hết quan viên trong triều, ngày thứ hai tâm phúc dưới trướng hắn tiếp quản các vị trí trống. Đảng trung lập hoang mang, lại thầm mừng vì lúc trước không đứng về phe nào.

Từ khi Hạ Thần Hàn lên ngôi, Thừa tướng rất an phận, mỗi lần thượng triều đều không phản bác không thượng tấu, thượng triều hạ triều cũng không tụ tập trà nước.

。。。

Ta đi theo thái giám vào ngự thư phòng, Hạ Thần Hàn đang ngồi trên long tháp phê duyệt tấu chương, thấy ta vào liền vơ mật báo ném cho ta.

“Trường Bình định ám sát Tiết Nguyên Khê.” Hạ Thần Hàn thấy ta không biểu hiện gì, hỏi: “Không có ý kiến?”

“Có ý kiến gì?” Ta hỏi vặn lại hắn.

“Ngươi không phải thích nàng sao?”

Hạ Thần Hàn nghe xong cười nhẹ, hôm nay hắn tháo mặt nạ ra, vết sẹo giữa lông mày lờ mờ hiện ra dưới ánh nến.

Ta ngộ ra hắn đang ám chỉ điều gì, lúc ở nhà trọ Kì Sơn, Hạ Thần Hàn đã cố tình hành động thân mật với Tiết Thanh Ngâm trước mặt ta, trong lòng ta đầy tràn phẫn uất. Khi Tiết Thanh Ngâm nhắc đến Tiết Nguyên Khê, ta đã nói dối rằng ta thích nàng. Ta chẳng qua là cố ý chọc tức Tiết Thanh Ngâm, Tiết Thanh Ngâm nghe vậy cũng không ghen tị, chỉ cười nói: “Xem ra Tiết đích nữ đã tu thành chính quả.”

Ta vùi mật báo vào ngọn nến, nét mặt lạnh lùng: “Nàng có điểm nào để ta thích? Chỉ nói cho vui thôi.”

Ta ngầm ưng thuận với vụ ám sát của Trường Bình, Hạ Thần Hàn cũng không hề ngăn cản. Đêm nay hắn triệu kiến ta chỉ để hỏi ta có bảo vệ Tiết Nguyên Khê không, nếu có hắn sẽ ngăn cản, nếu không thì sống chết có số, phú quý do trời.

Đầu tháng bảy, Tiết Nguyên Khê và Tiết Uyển đi Vạn Hoà Tự gặp ám sát, rơi xuống vách đá, không rõ tăm hơi.

Ta hay tin khi đang vẽ tranh trong thư phòng, tay khẽ run, mực từ ngòi bút nhiễu xuống bức chân dung nhoè nhoẹt.

Cả kinh thành, chỉ có Tiết phủ phái người đi tìm Tiết Nguyên Khê và Tiết Uyển, Vân phủ đóng chặt cổng lớn, Thừa tướng phu nhân tới tìm mấy lần đều không có kết quả.

。。。

Tiết Nguyên Khê biến mất nửa tháng, Hạ Thần Hàn đưa cho ta một bức mật hàm, ta hỏi hắn có ý gì.

“Đây là chứng cứ hủy diệt Tiết phủ, ngươi hoàn thành đi.” Hạ Thần Hàn đang tỉa hoa phù dung, chậu phù dung này là loài hoa Tiết Thanh Ngâm yêu thích nhất.

“Huỷ diệt Tiết phủ, ngươi có thể tự hoàn thành, cần gì dùng ta?” Ta đặt mật hàm xuống trước mặt hắn, hắn cắt bỏ những chiếc lá bị sâu ăn.

“Ta đã hứa với nàng, không động vào Tiết phủ.”

“Thanh Ngâm nói vậy lúc nào?” Ta nhướn mắt nhìn hắn, hắn lật cành hoa, lá cây rung rinh.

“Ta hứa với Tiết Nguyên Khê.” Hạ Thần Hàn đặt kéo xuống bàn, dựa vào nhuyễn tháp, uống trà trong tách ngọc: “Ta đã nói sẽ không động vào Tiết gia, nhưng ta không nói không cho kẻ khác động vào Tiết gia.”

“Quả là kế hay.”

Tiết Thừa tướng truyền tin tình báo cho Nghĩa Vương, bí mật câu kết, tàng trữ binh khí, gây rối triều chính, dụ dỗ Nghĩa Vương hạ độc tiên hoàng.

Tang chứng vật chứng chặt chẽ, Tiết Thừa tướng không phản kháng, thi vệ áp giải lão xuất phủ. Lúc đi ngang qua ta, lão nói:

“Vân Chi, ngươi gạt ta.”

Thừa tướng phu nhân cũng bị dẫn tới thiên lao, không buồn không vui, theo trượng phu tiến vào xe ngục.

Ta đến gặp họ, bọn họ ngồi bệt dưới đất, thấy ta xuất hiện cũng không hề chửi bới một câu.

Tiết Nguyên Khê cùng Tiết Uyển mất tích khiến bọn họ chịu không ít đả kích, đầu tóc Tiết phu nhân hơi rối, không còn thần thái trước kia.

“Vân Chi, ngươi đã hứa với ta rằng sẽ chăm sóc Nguyên Nguyên thật tốt.”

Ta miết theo nan quạt, hoa văn ma sát giữa đầu ngón tay.

“Vân Chi, ngươi đã hứa với ta!”

Vành mắt Tiết phu nhân sưng húp, trong mắt chằng chịt tơ máu, bà vò chặt tay áo, giọng khản đặc.

Tiết Thừa tướng ôm Tiết phu nhân, thở dài một hơi, nói: “Vân Chi, Nguyên Nguyên và Uyển Uyển mất tích cũng là do bút tích của ngươi sao?”

Ta nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của bọn họ, trầm mặc, ngón cái đẩy quạt gấp ra: “Chuyện này ta chưa từng tham dự.”

Tiết Thừa tướng nhắm mắt im lặng, lông mày khẽ chau, ta cúi xuống nhìn bọn họ ôm nhau, nói khẽ.

“Nhưng ta đã ngầm ưng thuận.”

Tiết Thừa tướng đột ngột mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy căm hận, Thừa tướng phu nhân xông tới muốn đánh ta, đáng tiếc bị chấn song nhà lao ngăn lại. Bà thét lên chói tai, hỏi ta tại sao.

Phải, tại sao?

Ta hỏi trong lòng.

。。。

Ngày Tiết Thừa tướng Tiết phu nhân chịu chết, trời đổ mưa. Bọn họ quỳ trong mưa, nước mưa đổ xuống mái tóc họ, lạnh lẽo dính dớp. Đao phủ vung đao, Tiết Thừa tướng nói với Tiết phu nhân, “Dung Ương, chúng ta đi tìm Nguyên Nguyên và Uyển Uyển nhé. Có ta bên cạnh, đừng sợ.”

Ta cầm ô tre đứng trên bậc thềm, nước mưa tạt vào tay cầm ô lạnh cóng, máu và mưa bắn tung tóe. Thi thể bọn họ được thu dọn sạch sẽ. Trời mưa mù mịt, không thể nhìn rõ. Ta khẽ ngẩng đầu nhìn trời, mưa rơi xuống má, lạnh thấu tâm can.

Ta cũng từng nói Tiết Nguyên Khê đừng sợ, giống như Tiết Thừa tướng nói với Tiết phu nhân vậy.

。。。

Tiết Nguyên Khê đã mất tích hơn ba tháng, kinh thành vẫn như trước đây. Ta hạ triều trở về đi ngang qua cổng viện nàng, Oanh nhi đang ngồi nhổ cỏ dưới gốc mai. Trong viện chỉ có một mình nàng. Sau khi Tiết Nguyên Khê biến mất, Tiết phủ bị buộc tội, toàn bộ hạ nhân đều rời khỏi viện của nàng. Quản gia thấy ta không nói gì, cũng chấp thuận hành vi của đám hạ nhân, chỉ có Oanh nhi một mình ở lại.

Quản gia hỏi ta có muốn đuổi Oanh nhi khỏi phủ không, ta trầm mặc một lúc mới nói, “Giữ lại đi.”

Hạ nhân Vân phủ bắt đầu dùng đủ mọi cách tẩy chay nàng, không ai nói chuyện hay chơi đùa với nàng. Oanh nhi luôn ngồi một mình trên bậc thềm, nhìn lên trời chờ đợi cô nương của mình trở về.

Ta về phòng, ngồi trên nhuyễn tháp đọc du ký, ánh mắt xao động, ta nhớ Tiết Nguyên Khê cũng rất thích đọc thoại bản những câu chuyện dân gian. Ta từng đọc thoại bản cùng nàng, nội dung chẳng có gì đặc sắc, toàn là tình tình ái ái, ta không thích thể loại văn chương này nhưng trông nàng đọc rất thích thú.

。。。

Ám vệ Hạ Thần Hàn phái đi vẫn chưa tìm được Tiết Thanh Ngâm, tin tức cũng không đáng kể. Ta ngồi trong thư phòng, ngắm nhìn chân dung của Tiết Thanh Ngâm, ngón tay ta lướt trên khuôn mặt nàng. Bức chân dung này mô tả dáng vẻ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, cũng là bức chân dung đẹp nhất khi ta động lòng.

Ta từng nổi trận lôi đình với Tiết Nguyên Khê vì nàng động vào bức hoạ này. Ta không thích người khác tự tiện động vào đồ đạc của mình, tính cách này ít nhiều giống với phụ thân ta.

Phụ thân tính tình lãnh đạm, bạc bẽo hạng nhất, nghe tổ mẫu nói, phụ thân không chịu ở kinh thành, ông nói kinh thành đầy rẫy thứ bẩn thỉu, ở đây từng ngày từng giây đều cảm thấy ghê tởm.

Tình cảm giữa phụ thân mẫu thân cũng nhạt nhoà, phụ thân từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc lại là độc nam, mẫu thân cũng là độc nữ trong nhà, phu thê hai người tính tình tương đồng, chẳng có mấy chuyện phiền não.

Hiếm khi ta bước vào sân viện Tiết Nguyên Khê, Oanh nhi nhìn thấy ta, nàng ngồi xổm một bên chẳng nói gì. Đẩy cửa ra, căn phòng vẫn y như cũ. Ta chạm vào nhuyễn tháp, nhớ tới nàng thường nằm ở đây đọc thoại bản.

Ta chợt nhận ra, không có Tiết Nguyên Khê, dường như trong nhà thiếu đi điều gì đó.

Ta ngồi trong phòng ngủ quan sát bố trí trong phòng, đồ đạc trong phòng vẫn như khi nàng còn ở đây, chỉ là đã thiếu đi bóng người. Trà trên bàn đã sớm nguội lạnh, ta chạm vào cán quạt, trong lòng có chút khó chịu.

Thành hôn cùng nàng đã gần hai năm, ta chẳng biết nhiều về nàng.

Ta tự hỏi bản thân có thực sự yêu thích Tiết Nguyên Khê không, nhưng ta ta phát hiện mình dường như không thích nàng cho lắm. Giữa Tiết Thanh Ngâm và Tiết Nguyên Khê, ta vẫn sẽ chọn Tiết Thanh Ngâm.

Vậy còn Tiết Nguyên Khê, nàng là gì?

Ta tự hỏi.

。。。

Hạ triều, Hạ Thần Hàn giữ ta lại ngự thư phòng, hắn vừa đọc xong tin tình báo ám vệ thu thập được, càng đọc sắc mặt càng đen.

Hắn đưa tình báo cho ta, ta đọc nội dung lập tức cau mày.

Ánh mắt Hạ Thần Hàn u tối hung tợn, hắn bóp nứt tách trà: “Ta sẽ khiến ả phải trả giá đắt.”

Hạ Thần Hàn đã xác định Trường Bình là kẻ chủ mưu sau màn, hắn không vội vã tấn công, sợ đánh rắn động cỏ. Hơn năm tháng trôi qua, cả hắn và ta đều không tìm được tung tích Tiết Thanh Ngâm, hắn đặt hy vọng vào Trường Bình, cố gắng tìm điểm đột phá nơi ả.

Trần Lục Lục cùng Trường Bình có giao hảo, lúc trước Hạ Thần Hàn thanh lọc đảng phái, toàn bộ Trần gia bị chém đầu, Trần Lục Lục nhờ có Trường Bình bảo hộ mới thoát chết. Nàng trở thành người vô gia cư, Trường Bình liền cho nàng sống trong phủ Công chúa.

Hạ Thần Hàn cũng đưa Trần Lục Lục vào danh sách, Trường Bình và Trần Lục Lục thường xuyên xuất hiện trong yến hội, Trường Bình bị người của Hạ Thần Hàn bí mật giám thị sát sao. Kinh thành đã thay máu sạch sẽ, trong triều toàn là tâm phúc của Hạ Thần Hàn, không ai có thể lay chuyển vị trí của hắn.

Ta và Hạ Thần Hàn đầy ắp toan tính, chúng ta sẽ đánh đổi mọi giá để đạt được mục tiêu. Chúng ta là những người đi cùng đường, ghét nhau nhưng cần nhau hỗ trợ.

Điểm khác biệt duy nhất giữa chúng ta là Tiết Thanh Ngâm. Hạ Thần Hàn sẽ dùng mọi thủ đoạn bức bách Tiết Thanh Ngâm hết lần này đến lần khác, chỉ sau khi yêu nàng hắn mới thu liễm bản thân. Ta không muốn người mình yêu nhìn thấy mặt xấu của bản thân ta, ta phơi bày mọi điều tốt đẹp ra ngoài, chôn giấu bóng tối sâu thẳm trong lòng.

。。。

Nửa đêm thức giấc, ta nằm trên giường nhớ đến Tiết Nguyên Khê. Kỳ thực ta có chút nhớ nàng, Vân phủ quá yên tĩnh, khiến người ta đôi phần ngột ngạt.

Tỉ mỉ suy nghĩ, ta đã không đối xử tốt với Tiết Nguyên Khê, ta dành mặt tốt của mình cho Tiết Thanh Ngâm, để lại mặt xấu cho Tiết Nguyên Khê.

Ta tính kế nàng, lại nói với nàng “Nguyên Nguyên đừng sợ”, ta cam đoan với cha mẹ nàng sẽ không tổn thương nàng, sẽ bảo vệ nàng, nhưng lại phóng túng cho Trường Bình ám sát nàng.

Tiết Nguyên Khê đã chết chưa? Ta vẫn luôn thắc mắc trong lòng nhưng lại không kiểm tra. Tiết Nguyên Khê và Tiết Uyển chưa từng xuất hiện trở lại, không ai biết các nàng còn sống hay đã chết.

Đôi khi ta nhớ nàng, đôi khi không. Nội tâm ta rất mâu thuẫn.

Sức khỏe Trường Bình gần đây không tốt, ám vệ của Hạ Thần Hàn nói ả hết thảy đều bình thường, không có tình huống gì bất thường, Hạ Thần Hàn bắt đầu từ từ xử lý tai mắt của Trường Bình.

Ta không kiềm chế được nữa, yêu cầu ám vệ điều tra Tiết Nguyên Khê và Tiết Uyển, ám vệ rời đi nửa tháng thì mang tin tức trở về.

Tiết Uyển không rõ tung tích, Tiết Nguyên Khê ở Nghiên Sơn.

Nghe tin Tiết Nguyên Khê chưa chết, bả vai ta thả lỏng, ta chợt nhận ra mình thực sự rất căng thẳng.

Đêm đó ta nghỉ trong phòng nàng, ta nằm trên giường của nàng, chạm vào gối của nàng, tự hỏi: “Ta có nên đưa nàng về nhà không?”

Ta tạm biệt, Hạ Thần Hàn hỏi ta đi đâu, ta nói ta đến Nghiên Sơn. Hạ Thần Hàn kỳ quái nhìn ta: “Ngươi đi tìm nàng?”

“Phải.” Ta đáp lời. Hạ Thần Hàn tiện tay vứt tấu chương qua, phất tay bảo ta đi nhanh về nhanh, triều sự còn cần ta giải quyết.

Lên đường đến Nghi Sơn đã nửa tháng, càng gần đến nơi, ta càng thêm mong chờ.

Ta nhớ nàng.

- -------------------

(*thứ xuất: dòng phụ, con vợ lẽ/thê thiếp) 
Bình Luận (0)
Comment