Ký Cẩm Thư - Vu Sơn Dao

Chương 8

Hành lý của ta nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.

Chiếc rương đựng đầy thư Ninh Duẫn Chi viết cho ta, ta nhất định phải mang theo, còn lại là phấn son xiêm áo, nửa rương sách phụ thân để lại cho ta, và một vài vật dụng thường ngày.

Lúc thu dọn hành lý, Hoa Nga đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.

"Nữ tử Bắc địa chúng ta, không như các người tính toán chi li. Quần áo chăn nệm cô cứ việc mang đi, nhưng những món trâm cài này nếu là của Ninh gia sắm sửa, thì tuyệt đối không được mang theo, tiền bạc của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống!"

Khi nàng nói, ta đang bỏ một chiếc trâm cài ngọc trai vào hành lý.

Hoa Nga giật lấy: "Vừa mới nói không được lén lấy, giờ lại định nhân lúc ta không để ý mang trâm ngọc đi, nữ nhân phương nam đúng là xảo quyệt!"

Ta còn chưa kịp nói, Tiểu Mãn đã ôm lấy tay nàng.

"Không được cướp đồ của tam thẩm thẩm!"

Tiếng gọi này hoàn toàn chọc giận Hoa Nga, nàng ta hất mạnh Tiểu Mãn ra: 

"Tam thẩm thẩm gì! Ta mới là tam thẩm thẩm của mày! Đây đáng lẽ phải là đồ của ta!"

Hoa Nga cao lớn, Tiểu Mãn lập tức bị hất văng ra, đập vào bàn.

Ta vội vàng chạy tới, đỡ con bé dậy, xoa xoa cánh tay bị va đập, may mà không nghiêm trọng lắm.

Ninh tam lang tiến lên hai bước, chắn trước mặt Tiểu Mãn: 

"Nga nương, Tiểu Mãn còn là trẻ con, nàng đừng chấp nhặt với nó. Còn Tiểu Mãn nữa, sao con lại nói chuyện với tam thẩm thẩm như vậy? Nào, xin lỗi tam thẩm thẩm đi."

"Con không!" Tiểu Mãn khóc thét lên, quay đầu chạy ra ngoài.

Ninh tam lang nhíu mày: "Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy?"

"Chỉ là thiếu dạy dỗ thôi." Hoa Nga mặt vẫn còn tức giận, 

"Chẳng phải chàng nói đại ca đại tẩu của chàng thường ngày bận rộn việc tiệm gạo, cháu gái đều theo mẹ chàng sao?"

Nàng ta nhìn ta, ý tứ sâu xa: "Chắc chắn là có người dạy hư nó rồi, không sao, đợi ta thành thẩm nương của nó, tự nhiên sẽ dạy dỗ nó."

Ta hít một hơi thật sâu.

Mối hôn sự này với Ninh tam lang, thực sự có quá nhiều éo le trớ trêu.

Trước là ta gửi nhầm thư, cùng người khác tâm đầu ý hợp.

Sau đó chàng bị thương mất trí nhớ, yêu Hoa Nga, lại vì ta mà mang tiếng phụ bạc.

Ta đối với chàng và Hoa Nga, luôn cảm thấy có vài phần áy náy.

Dù Hoa Nga ngang ngược, Ninh tam lang vô lễ, ta cũng đã nhiều lần nhẫn nhịn.

Nhưng sự việc đến nước này…

Ta vốn dĩ, cũng không phải hạng nữ lang biết điều, dịu dàng hiền thục gì.

"Choang!"

Một chiếc chén trà ném trúng người Ninh tam lang: 

"Mù mắt chó của ngươi rồi phải không?! Nó đẩy trẻ con, ngươi lại bắt trẻ con xin lỗi nó!"

Ninh tam lang còn chưa kịp phản ứng, ta lại một ấm trà hắt vào mặt Hoa Nga.

"Còn ngươi nữa! Cái gì mà đáng lẽ là của ngươi?! Đó là trâm ngọc của ta! Sao, ngươi không có cha mẹ chuẩn bị của hồi môn cho à?"

Ta nổi giận quá đột ngột, Ninh tam lang và Hoa Nga đều không phản ứng kịp, đợi đến khi Hoa Nga hét lên định xông vào đánh ta, ta đã cầm lấy cây chổi sau cửa múa lên.

"Tam lang!" Hoa Nga bị ta ép lùi lại liên tục, "Chàng cứ đứng nhìn nó đánh ta sao!"

Ninh tam lang tiến lên một bước, lại chần chừ không ra tay: "Dù sao cô ấy cũng là nữ lang, ta…"

Hắn không đánh nữ lang? Còn có chuyện tốt như vậy!

Ta lập tức múa chổi càng hăng hơn, không chỉ Hoa Nga, mà cả mặt Ninh tam lang ta cũng không tha, trong lúc hỗn loạn lại đẩy được cả hai người này ra khỏi phòng.

"Đủ rồi!" Ninh tam lang đưa tay nắm lấy đầu kia của cây chổi, "Chu Chiếu Huỳnh, cô rốt cuộc muốn gây sự đến mức nào!"

Lời còn chưa nói hết, một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.

"Ta xem là ngươi rốt cuộc muốn gây sự đến mức nào!"

Bình Luận (0)
Comment