Ký Cẩm Thư - Vu Sơn Dao

Chương 9

Trận ồn ào này cuối cùng cũng kết thúc khi bá mẫu đến.

Ta sớm đã biết Tiểu Mãn sẽ đi cầu cứu, nếu không cũng sẽ không ra tay với Ninh tam lang và Hoa Nga, một chọi hai thiệt thòi luôn là ta.

Bá mẫu nước mắt lưng tròng kéo ta: "Chiếu Huỳnh, nhất định phải đi sao?"

Ta cười tươi nói: "Bá mẫu, không, mẹ nuôi, bây giờ người cũng thấy rồi đó, con ở lại chỉ khiến gia đình bất hòa. Con biết người lo lắng cho con, nhưng cha mẹ con cũng để lại cho con chút ít của cải, cho dù chuyển ra ngoài cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc. Con sẽ thuê một căn nhà trong hẻm Hòe Thụ, người thường xuyên dẫn Tiểu Mãn đến thăm con, được không?"

Bá mẫu biết ý ta đã quyết, liên tục thở dài: 

"Là ta có lỗi với mẹ con, không chăm sóc tốt cho con."

"Sao lại thế được ạ?" Ta dựa vào vai bà, 

"Mẹ con mất sớm, con từ nhỏ không biết cảm giác được mẹ yêu thương là gì, nhưng người đối xử tốt với con, dạy con cách chọn quần áo, cách phối trang sức, trong lòng con sớm đã coi người như mẹ rồi."

Đại lang nghe nói ta muốn chuyển ra ngoài, cũng đến khuyên ta.

Ta lựa vài câu đã nói với bá mẫu, dập tắt ý định giữ ta lại của huynh ấy, rồi nhờ huynh ấy để ý xem gần đây có nhà nào cho thuê không.

Đại lang đồng ý để ý giúp ta, chưa đầy nửa canh giờ lại tìm đến.

"Anh Nương có một người bạn, trong nhà vừa hay có một căn nhà trống, ở ngay hẻm Hạnh Hoa bên cạnh, hàng xóm láng giềng đều là người tử tế, nếu cô có ý, ta sẽ bảo Anh Nương dẫn cô đi xem."

Anh Nương, chính là thê tử của đại lang, nàng xưa nay không thích ta lắm, không ngờ bây giờ lại bằng lòng giúp đỡ ta.

Ta cảm kích nói: "Vậy thì đa tạ Anh Nương tỷ tỷ rồi."

Ngày hôm sau, Anh Nương dẫn ta đi xem nhà.

Một khoảng sân nhỏ, ra khỏi cửa là một con sông nhỏ, trong sân còn có một cây quế vàng rất lớn. 

Bây giờ đang là mùa hoa, xa xa đã ngửi thấy mùi hoa quế.

Anh Nương thấy ta thích, liền nói: 

"Nếu cô muốn thuê, tiền thuê nhà cứ trả theo tháng, mỗi tháng hai tiền."

Giá tiền này rõ ràng không hợp lý, mấy ngày nay ta cũng đã xem qua các thông báo cho thuê, thuê một gian nhà sau cũng đã mất hai tiền, huống chi đây là nhà riêng có sân, đi một đoạn là ra phố chính.

Anh Nương giành nói trước ta: 

"Không phải tự dưng cho cô chiếm lợi, ở đây gần tiệm gạo, ta bây giờ lại có thai, còn phải nhờ cô làm kế toán. Trước đây là người một nhà, cô ăn ở trong nhà, không tính tiền công riêng cũng không coi là bạc đãi cô. Sau này mỗi tháng ta trả cho cô năm tiền."

Ta không từ chối nữa: "Đa tạ Anh Nương tỷ tỷ."

Chủ nhà cho thuê ở ngay bên cạnh, tiễn Anh Nương đi, ta đến cửa ký hợp đồng, vừa điểm chỉ xong định trả tiền thuê nhà, lại được biết Anh Nương đã trả giúp ta hai năm rồi.

Chủ nhà Lý đại nương nói: "Anh Nương nói, đây đều là tiền nhà cô đóng mấy năm nay, trước đây nghĩ dù sao cũng là người một nhà, thu tiền nhà hay bớt tiền công cũng lười tính toán, bây giờ nợ cô bao nhiêu cũng nên bù đắp."

Cha mẹ ta tuy đều mất sớm, nhưng cũng để lại cho ta chút ít của cải, ta đến Ninh gia, không tiện ăn ở không công, mỗi tháng đều đóng hai tiền tiền nhà.

Ninh bá mẫu không nhận, ta liền đưa cho Anh Nương.

Nàng nhận tiền, không nói nhiều, nhưng từ đó về sau mỗi khi cắt vải may áo cho Tiểu Mãn, đều không thiếu phần của ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta lại cảm thấy tiếc nuối.

Bá mẫu hiền từ, Tiểu Mãn ngoan ngoãn, đại lang khoan dung, Anh Nương ngoài lạnh trong nóng, tiếc là ta lại không có duyên gả vào nhà này.

Bình Luận (0)
Comment