Trong vũ trụ tối đen mênh mông không thấy điểm cuối.
Một hòn đảo nhỏ biệt lập trôi nổi giữa không trung, trên đảo là thảm thực vật xanh tươi với vô vàn hoa cỏ rực rỡ đủ sắc màu, toả ra thứ ánh sáng ấm áp như ngọn đèn hải đăng giữa đại dương.
Một đôi nam nữ đứng ở trung tâm đảo, toàn thân mặc lễ phục trắng, trên mặt là tươi cười chưa hề tắt. Nam phong trần, nữ tuyệt mỹ.
Nam tử để tóc ngắn, gương mặt góc cạnh, ngũ quan tinh mỹ, cơ bắp rắn rỏi mà không phô trương, điểm thu hút nhất trên người hắn là cặp mắt sáng như tinh hằng.
Nữ tử mỹ lệ tuyệt sắc, dáng người yêu kiều, mái tóc đen dài mềm mại phủ trên vai, bộ lễ phục trắng để lộ xương quai xanh mình hạc xương mai của nàng và rèm mi cong cong như muốn hút hồn người đối diện.
Cả thế giới như chỉ còn hai người tồn tại, tay nắm tay, mặt đối mặt.
“Thi Thi, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta. Nàng đã sẵn sàng chưa?” Nam tử trìu mến hỏi.
“Văn ca, muội đã chờ ngày này rất lâu rồi. Chúng ta thực hiện khế ước thôi.” Nữ tử mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt đong đầy yêu thương.
Phạm Tu Văn nâng tay, dưới chân hai người lập tức xuất hiện một vòng sáng, bên trong khắc đầy đạo văn tinh xảo. Tia sáng chạy dọc theo các đạo văn, cuối cùng toàn bộ đạo văn đều được kết nối thành một văn án hoàn chỉnh.
Đây chính là Khế Ước Đồng Tâm, một loại khế ước có tính ràng buộc mạnh nhất tu hành giới.
Khi hai tu hành giả ký kết khế ước này, hai người sẽ đồng mệnh tương liên, đồng sinh cộng tử, sống chết có nhau. Ưu điểm của khế ước là tốc độ tu hành của cả hai đều sẽ tăng lên, có thể truyền công lực và thọ mệnh cho nhau.
Sau khi đồ án hình thành, Phạm Tu Văn và La Thi Thi đồng thời vận công lấy ra Sinh Mệnh Chi Tâm.
Sinh Mệnh Chi Tâm là nguồn gốc của sinh mệnh, mỗi tu hành giả chỉ có một viên Sinh Mệnh Chi Tâm, nếu mất đi thì cầm chắc cái chết, tựa như phàm nhân không có tim thì không thể nào sống được.
Phạm Tu Văn điều khiển Sinh Mệnh Chi Tâm đặt vào khoảng trống bên trái đồ án. La Thi Thi cũng nâng tay.
Đúng lúc này, biến cố đột ngột phát sinh ——
La Thi Thi đột nhiên tung chưởng. Phạm Tu Văn không hề phòng bị, toàn thân bị đánh bay ra ngoài, văng ra khỏi hòn đảo biệt lập.
Hắn xoay ngược mấy vòng trên không trung mới có thể đứng vững, trong mắt toàn là ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn La Thi Thi. “Nàng…?”
La Thi Thi cầm lấy Sinh Mệnh Chi Tâm của Phạm Tu Văn, trên gương mặt không có biểu tình gì, vẻ yêu thương trong mắt cũng biến mất không còn dấu vết.
Sau đó nàng thản nhiên há mồm, nhét viên Sinh Mệnh Chi Tâm vào miệng mình.
Sinh Mệnh Chi Tâm trượt qua cổ họng xuống đan điền khí hải, ngay lập tức bị viên Sinh Mệnh Chi Tâm của La Thi Thi điên cuồng hấp thu.
Trong tu hành giới, có rất nhiều cách để gia tăng tu vi, từ công pháp, bí kỹ đến linh đan diệu dược,… nhưng cách nhanh nhất và tà ác nhất chính là hấp thu Sinh Mệnh Chi Tâm của cường giả, từ đó thu được tu vi và chiến lực của đối phương.
Sinh Mệnh Chi Tâm là cội nguồn sức mạnh, cũng là điểm yếu nhất của mỗi người, thế nên tất cả tu hành giả đều phải bảo vệ Sinh Mệnh Chi Tâm thật kỹ, nếu không đến lúc sinh tử sẽ chẳng ai dễ dàng để lộ ra ngoài.
Trừ phi… dùng để ký kết khế ước.
Phạm Tu Văn lúc này đứng ngây ra giữa vũ trụ tối đen như mực, nhìn La Thi Thi dùng ma công bí pháp hấp thụ tim mình, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang bị rút đi nhanh như thuỷ triều xuống.
Hắn chỉ có thể vô lực hỏi: “Tại sao?”
La Thi Thi hờ hững nhìn về phía hắn, không chút e ngại. Nàng biết hắn đã không còn đủ sức lực để làm gì nàng. Sinh Mệnh Chi Tâm một khi rơi vào tay người khác, chủ nhân của nó chẳng khác nào cá nằm trên thớt, không còn sức phản kháng.
“Phạm Tu Văn…”
Nàng lắc đầu, lạnh nhạt nói. “Ngươi là đứa con của khí vận, tu luyện ngàn năm trở thành Vũ Trụ Chi Chủ, kẻ chết dưới tay ngươi nhiều vô kể, nhưng ngươi lại phạm phải một sai lầm chí mạng.”
“Ngươi tin vào tình yêu!” La Thi Thi nói xong câu này, đột nhiên bật cười, nhè nhẹ lắc đầu.
“Tu hành giới là nơi cá lớn nuốt cá bé. Ngươi cho rằng ngươi yêu ta, nhưng thật ra lại chưa từng hiểu ta. Thứ ta muốn… từ trước tới nay đều là sức mạnh.”
Sinh Mệnh Chi Tâm đã bị đan điền khí hải của nàng hấp thu gần hết. Một khi Sinh Mệnh Chi Tâm tan biến, Phạm Tu Văn sẽ trở thành một bộ thi thể không còn sự sống, mà nàng chỉ cần điều dưỡng thêm mấy năm sẽ bước vào cảnh giới Vũ Trụ Chi Chủ hậu kỳ.
Phạm Tu Văn cúi thấp đầu không nói.
Từ khi sinh ra hắn đã có quang hoàn của nhân vật chính, bất kể là đi đến đâu cũng gặp được kỳ ngộ, tu vi vẫn luôn tăng tiến từng ngày. Thế nên hắn không có bao nhiêu khát khao vào tu vi, mà ngược lại, hắn thích trải nghiệm.
Dẫu vậy, trong lúc bất tri bất giác trải qua một ngàn năm, hắn từ phàm nhân giới phi thăng lên tiên giới, tiếp tục tiến vào thần giới, để rồi trở thành Vũ Trụ Chi Chủ hậu kỳ có năng lực sáng tạo ra cả vũ trụ tinh hà.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy nhân sinh không đầy đủ. Hắn hiếu kỳ về thứ gọi là tình yêu của phàm nhân, nên tự cho mình rơi vào lưới tình với La Thi Thi, một Vũ Trụ Chi Chủ trung kỳ khác đã sống cả vạn năm.
Nào ngờ…
Hoá ra tình yêu chính là thứ phù phiếm như vậy.
Phạm Tu Văn khẽ thở dài.
La Thi Thi thản nhiên nói: “Niệm tình ngươi chưa bao giờ làm hại ta, ta sẽ chôn thi thể ngươi trên hòn đảo này, vĩnh viễn phong ấn ngươi ở đây. Chỉ tiếc là… ngươi sẽ không thể chuyển sinh nhập vào luân hồi được nữa.”
Đại ý chính là, nàng sẽ không để cho hắn có cơ hội luân hồi, trở về báo thù nàng.
Nói tới đây, La Thi Thi rốt cuộc cũng hấp thu hoàn toàn viên Sinh Mệnh Chi Tâm.
Toàn thân nàng khẽ chấn động, năng lượng phát tiết ra tứ phía, sinh cơ tràn ngập không gian, hoa cỏ xung quanh được sinh cơ tưới tiêu, lập tức trở nên tươi đẹp và dồi dào sinh lực.
Nàng nhìn về phía Phạm Tu Văn đã không còn hơi thở, thân xác trôi nổi giữa không trung, bàn tay phất một cái.
Thi thể Phạm Tu Văn bay về hòn đảo, nằm yên ổn trên thảm cỏ xanh rì. Chiếc không gian giới chỉ trên tay Phạm Tu Văn ngoan ngoãn bay vào tay La Thi Thi, nàng cất vào trong giới chỉ của mình, chưa vội mở ra xem.
(Chú thích: không gian giới chỉ là nhẫn không gian có thể chứa các loại đồ vật trừ vật sống, thể tích nhẫn tuỳ thuộc vào phẩm cấp nhẫn.)
La Thi Thi điều động đất đá bay tới đắp lên thi thể Phạm Tu Văn thành một nấm mồ, sau đó khắc lên một mảnh gỗ mấy chữ “Phạm Tu Văn chi mộ” rồi cắm xuống đất.
Nàng không yêu người này.
Trong mắt nàng, hắn chỉ là một thiếu niên ngây thơ mới sống có một ngàn năm, tựa như một chú cừu non đi lạc. Nhưng hắn chưa từng làm hại nàng, còn dâng Sinh Mệnh Chi Tâm ra không hề ngần ngại.
Nàng lợi dụng hắn, lừa gạt hắn, nhưng không đủ lạnh lùng đến mức phá huỷ chút thân xác cuối cùng của hắn. Thôi, cứ để hắn yên nghỉ ở đây đến vĩnh hằng, trên hòn đảo xinh đẹp mà hắn đã tạo ra để làm nơi ẩn cư của hai người.
Nàng nợ hắn, nhưng nàng không hối hận.
Cuối cùng, nàng giang hai tay, song chưởng đánh ra một quả cầu kết giới không gian. Quả cầu phình ra với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã bao phủ cả hòn đảo.
La Thi Thi hài lòng nhìn tác phẩm của mình, hòn đảo xanh mướt giờ đây đã hoàn toàn bị che giấu trong một quả cầu xám xịt, ngăn cách toàn bộ khí tức với thế giới bên ngoài.
Phải là người có tu vi cao hơn nàng, cộng với kỹ năng dò xét vô cùng cẩn thận mới có thể phát hiện ra. Mà người như vậy… chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, càng chẳng buồn quan tâm đến một hòn đảo vô vị.
“Tạm biệt, Phạm Tu Văn.” La Thi Thi khẽ nói.
Sau khi lưu lại ấn ký trên quả cầu để định vị, La Thi Thi xoay người rời đi. Thân ảnh nàng nhoáng lên, thoắt một cái đã biến mất không còn tăm tích.