Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
Trong đại điện.
Võ Đình Ninh và các vị trưởng lão đang nhiệt tình tiếp đón đoàn người Lãnh gia.
Tỳ nữ không ngừng dâng lên các món ăn độc đáo và rót rượu ủ lâu năm, đôi bên trò chuyện vui vẻ, ngay cả người lạnh nhạt như Lãnh Y Lan cũng ăn nhiều hơn bình thường mấy miếng.
Lãnh Y Nhân là một nam tử trung niên thoạt nhìn tuổi gần năm mươi, dáng vẻ đường đường quắc thước, nhưng kỳ thực hắn đã hơn trăm tuổi. Lãnh Y Nhân có khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết người quanh năm ngồi trên ngôi vị cao.
Lãnh Y Lan thản nhiên ngồi phẩm rượu, không tham gia vào cuộc trò chuyện của hai Gia chủ. Bộ bạch y trên người càng làm tôn lên sự lạnh lùng toát ra từ trong cốt tuỷ nàng. Lãnh Y Lan rất xinh đẹp, cái đẹp lạnh giá như nàng chúa tuyết.
Đúng lúc này, Phạm Tu Văn mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc bước vào đại điện, thi lễ với mọi người rồi lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, cầm đũa lên dùng bữa trưa.
Võ Đình Ninh: “. . .”
Nhi tử của ta sao lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt như trước rồi? Là kẻ nào dám chọc giận nhi tử, lão tử mà tra ra được thì biết tay!
Hay là do mấy tháng qua phải tuyển chọn sàng lọc đội quân phàm nhân khiến nhi tử quá vất vả rồi?
Võ Đình Ninh không khỏi lo lắng nói: “Nhi tử của ta gầy đi rồi. Ăn nhiều một chút, việc hướng dẫn nhóm người tinh anh con cứ giao cho người khác làm là được.”
Phạm Tu Văn lắc đầu: “Nhi tử không mệt, việc đó vẫn nên để nhi tử làm thì hơn.”
Lúc này Lãnh Y Nhân cũng mỉm cười nói: “Võ gia chủ, Võ gia bây giờ đã nổi danh khắp toàn đại lục. Tuy rằng các vị chỉ cai quản một toà thành trì nhưng lực lượng tu hành giả dưới trướng đã nhiều hơn của tứ đại gia tộc cộng lại rồi.”
“Làm gì có, làm gì có. Tuy rằng số lượng nhiều nhưng bọn hắn vẫn chỉ mới bước chân vào con đường tu hành, đã làm nên cơm cháo gì đâu. Phải cho bọn hắn thời gian trưởng thành, tầm hai mươi năm nữa Võ gia mới vượt qua tứ đại gia tộc được.” Võ Đình Ninh vừa được khen một cái đã vểnh đuôi lên tận trời.
Lãnh Y Nhân: “. . .”
Khiêm tốn là đức tính tốt đẹp của con người, Võ gia chủ nên trau dồi thêm đức tính này.
Phạm Tu Văn thành thật nói: “Phụ thân yên tâm, có nhi tử ở đây, Võ gia chỉ cần chưa đến mười năm sẽ xưng bá trên Tinh Vân đại lục.”
Mọi người: “. . .”
Đúng là cha nào con nấy.
Chỉ có mình Võ Đình Ninh là hài lòng gật đầu, nghĩ bụng, con hơn cha là nhà có phúc, nhi tử quả nhiên có phong phạm của ta lúc trẻ.
Rượu đã quá tuần, Lãnh Y Nhân bắt đầu mở lời:
“Võ gia chủ… Kỳ thực hôm nay ta mạo muội đến đây là vì có việc muốn bàn bạc với ngươi.”
“Lãnh gia chủ cứ nói thẳng, ta đương nhiên biết ngươi đến đây không phải chỉ để chúc mừng Võ gia.” Vừa nói Võ Đình Ninh vừa liếc nhìn Lãnh Y Lan.
Khi không lại mang nữ nhi tới, ngươi mà không có âm mưu thì ta đi đầu xuống đất.
Lãnh Y Nhân tằng hắng một tiếng rồi nói:
“Trước đây ta cùng Võ gia chủ tiền nhiệm là huynh đệ kết nghĩa, đã hứa gả Y Lan cho nhi tử của huynh ấy là Võ Thái Bảo. Đáng tiếc huynh ấy mất sớm, Y Lan còn nhỏ lại chưa hiểu chuyện, trong lòng chỉ tâm tâm niệm niệm muốn trở thành cường giả. Năm năm trước, khi con bé biết tin mình có hôn ước với một phàm nhân đã náo loạn đòi huỷ hôn. Ta không đồng ý, con bé lại một mình lẻn đi gặp Võ Thái Bảo để huỷ hôn ước với hắn, làm hỏng mối quan hệ giữa hai nhà. Không dạy con là lỗi của cha, từ đó đến nay ta vẫn luôn vô cùng xấu hổ về việc này, không dám vác mặt đến Võ gia một lần nào…”
“Vậy sao bây giờ ngươi lại đến? Hết thấy xấu hổ rồi hả?” Võ Đình Ninh chống cằm hỏi.
“. . .”
Có còn chừa chút mặt mũi nào cho người ta không? Gia chủ hiện tại của Võ gia đúng là cần phải trau dồi đạo đức nhiều hơn!
Lãnh Y Nhân gượng cười nói tiếp: “Lần này ta dẫn theo nữ nhi đến đây là để chính thức nói lời xin lỗi với các vị.”
Nói xong, Lãnh Y Nhân đứng dậy, tiến ra giữa đại điện rồi nhìn về phía Lãnh Y Lan ra hiệu.
Lãnh Y Lan đạm mạc đứng lên, làn váy trắng thướt tha rung động theo từng bước chân, nàng đứng bên cạnh phụ thân mình, ánh mắt nhìn lướt qua Phạm Tu Văn rồi ngẩng đầu nhìn về phía Võ Đình Ninh.
Lãnh Y Nhân cao giọng nói:
“Võ gia chủ, năm xưa Lãnh gia bội ước khiến Võ gia mất mặt trước bàn dân thiên hạ, nhưng vì xấu hổ nên Lãnh gia không dám đến cầu xin sự tha thứ của các vị. Nay ta thay mặt Lãnh gia xin được tạ tội với các vị, kể từ nay, Lãnh gia nguyện trở thành gia tộc phụ thuộc vào Võ gia, hàng năm cống nạp cho Võ gia bảy phần mười tài nguyên thu được từ Tinh Băng thành.”
Nói xong, Lãnh Y Nhân và Lãnh Y Lan đồng thời khom người thật sâu.