Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 14 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (12)

Mình đang đua top bên web Vietnovel.com, đạo hữu nào muốn đọc trước mấy chương thì qua bên đó xem típ nghen.

Cảm ơn các đạo hữu nhiều.

---------------

Vài ngày sau, Võ gia bắt đầu kết nạp đội quân phàm nhân vào dưới trướng.

Những người có tư chất thông minh và tính tình cần cù chăm chỉ được ưu tiên ký Khế Ước Trung Thành trước, người nào do các thế lực khác cài vào hòng moi tin và quấy rối Võ gia đều bị Phạm Tu Văn chỉ điểm và đuổi khỏi Tinh Quang thành.

Nói thì nhanh nhưng số lượng người đến tham gia đã lên tới con số thiên văn, nên cả quá trình kết nạp kéo dài đến hơn nửa năm trời mới tạm xem là hoàn thành.

Khế Ước Trung Thành là loại khế ước rất phổ biến, thường được sử dụng trong các gia tộc, dùng để ràng buộc những người từ bên ngoài đến vào khí vận của gia tộc.

Mỗi gia tộc đều có một ấn thạch tên là gia ấn, tượng trưng cho khí vận đời đời. Mất đi gia ấn, gia tộc sẽ không được tổ tiên phù hộ, khí vận bị tước đoạt, gia tộc sẽ xuống dốc rồi diệt vong. Kiếp trước sau khi Lưu Khải đánh bại Võ gia cũng đã phá huỷ Võ gia ấn, mới khiến cho toàn bộ Võ gia đều tiêu vong, hoàn toàn biến mất trên đại lục.

Khi một người muốn ký kết Khế Ước Trung Thành, Võ gia sử dụng Võ gia ấn để kết nối với vận mệnh của người đó, tạo thành một tia tinh thần ràng buộc. Nếu đối phương có suy nghĩ và hành động cố ý gây bất lợi cho Võ gia, tia tinh thần ràng buộc sẽ trừng phạt hắn, khiến hắn đau đớn đến sống không bằng chết, trong vòng ba ngày nếu không dừng lại thì toàn bộ linh hồn của người đó sẽ bị cắn nuốt.

Vì vậy, Khế Ước Trung Thành là biện pháp kiểm soát cấp dưới rất hữu hiệu. Đương nhiên, nếu gia ấn bị phá vỡ thì khế ước này cũng không còn hiệu lực nữa.

Vì muốn bảo mật Vô Căn Pháp nên Võ gia phải tiến hành truyền thụ tâm pháp bằng việc hướng dẫn trực tiếp, một số mầm non có tiềm lực cao đều được đưa đến chỗ Phạm Tu Văn để nghe hắn hướng dẫn cách tu luyện.

Kỳ thực Phạm Tu Văn là người sáng tạo ra Vô Căn Pháp, nghe hắn hướng dẫn còn hơn tự học mười năm, thế nên nhóm mầm non tiềm năng này đều gia tăng thực lực với tốc độ chóng mặt, ngay cả đám tu hành giả huyền linh căn cũng phải hâm mộ không thôi.

Hệ thống từng hỏi Phạm Tu Văn vì sao phải chăm chỉ cày bừa cho Võ gia như vậy, có rất nhiều hạ nhân để hắn sai bảo giao việc, nhưng Phạm Tu Văn chỉ cười đáp:

“Ngươi là một Hệ thống xuyên nhanh nhưng lại không hiểu ý nghĩa của việc xuyên nhanh. Xuyên nhanh về cơ bản chính là một cơ hội chống lại định mệnh đã định sẵn dành cho nguyên chủ của ta. Nếu ta vì lười biếng hời hợt mà làm qua loa cho có, vậy ta không phải đang giúp bọn hắn nghịch tập mà là phá hỏng nhân sinh của bọn hắn. Bọn hắn thật ra vẫn đang sống bên trong cơ thể này, chỉ là nhường nó lại cho ta, mong ta giúp đỡ cải biến vận mệnh. Hơn nữa… khi ngươi nghiêm túc làm điều gì đó, ngươi sẽ trải nghiệm được cảm giác vui vẻ hài lòng khi nhìn thấy thành quả của mình. Như ta bây giờ, ta cảm thấy chơi rất vui!”

[Nhưng vấn đề là ký chủ đang đi thu thập khí tức sinh mệnh chứ có phải đi chơi đâu? Tu vi và thực lực chẳng có ý nghĩa gì với ký chủ à?] Hệ thống lại không ngần ngại đâm hắn một nhát.

Phạm Tu Văn: “. . .”

Nhân sinh gian nan, có một số việc đừng nên vạch trần, xin cảm ơn!

. . .

Bảy tháng sau.

Trong sân viện của Võ Đình Nguyên.

Phạm Tu Văn đang nằm phơi nắng dưới gốc cây lộc vừng, thích thú nhìn những bông hoa trắng nhỏ xíu mọc thành một chuỗi dài phất phơ trước mắt hắn như pháo giấy ngày Tết, đột nhiên có một hộ vệ đi tới trước mặt hắn bẩm báo:

“Thiếu chủ, người của Lãnh gia đến viếng thăm, Gia chủ mời ngài sang gặp mặt trò chuyện.”

“Lãnh gia? Có những ai?”

“Gia chủ Lãnh gia Lãnh Y Nhân và đại tiểu thư Lãnh Y Lan.”

“Đã biết.” Phạm Tu Văn khẽ phất tay, ra hiệu cho hộ vệ rời đi.

[Ký chủ, rốt cuộc màn này cũng tới, ngươi sắp có vị hôn thê rồi, chúc mừng ký chủ nha.]

Phạm Tu Văn: “. . .”

Ai cần có vị hôn thê?!

Phạm Tu Văn theo bản năng cảm thấy bài xích ba chữ này. Ký ức về ‘vị hôn thê’ lần trước vẫn còn quá mới mẻ, trong lòng hắn chỉ cảm thấy lạnh run một trận.

“Ai muốn lấy vợ thì lấy đi, chứ ta thì không nha!”

Nữ tử rất đáng sợ, lúc nào cũng nhìn hắn mlem mlem như hổ rình mồi, nhưng đụng chuyện thì vứt bỏ hắn không thương tiếc. Hắn thà ở cạnh lão cha nhi tử khống cả đời còn hơn!

[Nếu ký chủ từ chối cửa hôn sự này thì làm sao kích động được Võ Thái Bảo, khiến hắn làm ra mấy hành vi ngu ngốc nữa chứ? Hệ thống thừa biết ký chủ thích đào hố cho người ta nhảy vào mà. Hôn sự này không trốn được đâu ký chủ…]

Phạm Tu Văn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Hệ thống đang cười trên nỗi đau của người khác.

“Hệ thống ngươi chờ đó, ta không để cho ngươi được toại nguyện đâu!”

Phạm Tu Văn phun ra một câu doạ dẫm, sau đó mới nhớ ra đây là lời thoại của vai ác điển hình trong mấy bộ tiểu thuyết, kết cục sau đó của bọn hắn đều rất thảm…

Hắn bèn bất đắc dĩ đứng lên, phủi phủi quần áo rồi đi về phía đại điện Võ gia.

Bình Luận (0)
Comment