Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 13 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (11)

Nghĩ vậy, Võ Thái Bảo xoay người rời đi, không có ý định chào ai. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng cất lên:

“Ấy ấy, biểu ca đừng vội đi, huynh còn chưa nói chuyện chính sự mà.”

Võ Thái Bảo dừng bước, quay đầu nhìn Phạm Tu Văn, thái độ không mấy tốt đẹp. “Chuyện chính sự nào nữa?”

“Chẳng là lần trước biểu ca thay mặt Võ gia tiến vào bí cảnh Tinh Nguyệt, tranh giành đồ tốt về. Hôm nay biểu ca xồng xộc đi vào đại điện, chẳng phải chính là để báo cáo kết quả và dâng đồ tốt lên cho gia tộc hay sao? Ta rất là mong chờ được nhìn xem trong bí cảnh Tinh Nguyệt có thứ gì hay ho đây này.” Phạm Tu Văn cười nói.

Võ Thái Bảo: “. . .”

Cái tên khốn kiếp miệng nam mô bụng một bồ dao găm này!

Võ Thái Bảo chưa từng nghĩ rằng những thứ hắn lấy được trong bí cảnh phải mang về đưa cho Võ gia. Công sức bỏ ra là của hắn, vì cái gì phải dâng lên cho người khác?

Hơn nữa đồ vật lấy được từ trong bí cảnh đã bị đám vệ binh lưu manh của Lưu gia cướp đoạt bên ngoài Tinh Mặc thành. Hiện tại trong người Võ Thái Bảo chỉ có Tụ Linh Châu, có đánh chết hắn thì hắn cũng quyết không giao ra vật này.

“Sao thế biểu ca? Suất tham dự bí cảnh vốn là của gia tộc, toàn bộ Võ gia chúng ta chỉ được phân có một suất thôi. Huynh là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Võ gia, chẳng lẽ… không thu hoạch được gì cả sao?”

Võ Thái Bảo ậm ừ nói: “Có chút thu hoạch… Ta nhặt được một số đan dược và tài liệu luyện khí, nhưng đều bị người của Lưu gia ở Tinh Mặc thành cướp cả rồi.”

Nói xong, Võ Thái Bảo lấy tấm mộc bài có khắc ba chữ “Lưu vệ - Mặc” giơ ra cho Phạm Tu Văn xem.

Phạm Tu Văn tặc lưỡi tiếc rẻ: “Chậc chậc, thật là đáng tiếc. Ta nghe nói trong bí cảnh Tinh Nguyệt có một bảo vật tên là Tụ Linh Châu, có khả năng giúp tu hành giả hấp thu linh khí nhanh gấp năm lần bình thường. Biểu ca đúng là xui xẻo, đã không nhặt được Tụ Linh Châu thì thôi, còn bị cướp sạch những thứ khác nữa chứ.”

Trong lòng Võ Thái Bảo run lên. Thì ra người khác cũng biết về sự tồn tại của Tụ Linh Châu? Hắn càng phải cẩn thận mới được.

“Đã không còn việc gì thì ta đi trước.” Võ Thái Bảo nói xong, vội vội vàng vàng rời khỏi đại điện.

Nhìn theo bóng Võ Thái Bảo xa dần cho đến khi khuất dạng, đại trưởng lão Võ Hữu Nam mới nhẹ nhàng lắc đầu nói:

“Đúng là một kẻ tự tư tự lợi. Nếu Thiếu chủ không hỏi đến chuyện này, có lẽ trong đầu hắn sẽ không bao giờ tồn tại cái khái niệm đưa đồ thu hoạch được cho gia tộc. Võ gia có được cơ nghiệp như ngày hôm nay là do biết bao tộc nhân vất vả hy sinh để tạo dựng nên. Suất đi bí cảnh Tinh Nguyệt mỗi mười năm một lần đều là cơ hội để giúp gia tộc trở nên lớn mạnh hơn. Rơi vào tay hắn… chúng ta vốn cũng không có hy vọng lấy được thứ gì. Thôi vậy, miễn là hắn đừng xuất hiện trước mặt khiến chúng ta thêm buồn phiền là được.”

Đối với Võ Thái Bảo, từ trên xuống dưới Võ gia đều có chung một thái độ: mắt không thấy, tâm không phiền.

Võ Đình Ninh phẩy tay như đang xua ruồi: “Mặc kệ hắn đi. Chúng ta tiếp tục bàn bạc đối sách.”

“Gia chủ, hiện tại đã có hơn năm triệu phàm nhân không có linh căn xin được ký kết Khế Ước Trung Thành với Võ gia. Chừng qua hơn một tháng nữa, những người từ các thành trì xa nhất cũng sẽ đến kịp, Tinh Quang thành sắp không đủ chỗ ở cho bọn họ rồi.” Đại trưởng lão đau đầu vô cùng.

Một vị trưởng lão khác cũng lên tiếng: “Đây mới chỉ là đợt đầu tiên. Một khi đám người này tu luyện Vô Căn Pháp thành công thì số lượng phàm nhân đến Tinh Quang thành để thay thời đổi vận sẽ tăng vọt đến chóng mặt.”

Võ Đình Ninh day day hai bên thái dương: “Đúng là bội thực mà. Cho người gấp rút xây dựng thêm phòng ốc và mở rộng các tiểu trấn xung quanh Tinh Quang thành đi, càng nhiều càng tốt. Võ gia chúng ta sắp tiến vào giai đoạn gấp rút trưởng thành, mọi người cố gắng lên nhé.”

“Tuân lệnh Gia chủ.”

Lúc này Võ Đình Ninh mới quay sang hỏi Phạm Tu Văn: “Nhi tử, vừa rồi con nói tới bảo vật Tụ Linh Châu là có thật sao? Vật này nằm trong bí cảnh Tinh Nguyệt?”

Các trưởng lão cũng tò mò nhìn về phía Phạm Tu Văn.

Phạm Tu Văn lười biếng nhún vai: “Nhi tử nghe tổ tiên nói thế trong mộng.” Cứ chụp cái mũ này lên đầu tổ tiên cho lẹ.

[Tổ tiên Võ gia mới oan ức làm sao.] Hệ thống không quên trào phúng Phạm Tu Văn một câu.

Võ Đình Ninh lập tức hớn hở nói: “Nhi tử ta quả nhiên được lòng ông bà tổ tiên. Cũng nhờ ta sống tốt nên mới sinh được đứa con bảo bối như con đây mà!”

Mọi người: “. . .”

Người lạ vừa đi, lão cha không biết xấu hổ lại lộ ra bộ mặt thật!

Đám trưởng lão đã hoàn toàn chết lặng với hai cha con Gia chủ, bèn xem như không thấy. Một người lắc đầu nói đầy vẻ tiếc nuối:

“Thật đáng tiếc, không biết là cao thủ gia tộc nào đã lấy được bảo vật này…”

Bình Luận (0)
Comment