Bởi vì từ cách nói của Võ Thái Bảo đã cho thấy rất rõ ràng hắn không xem mình là người Võ gia, càng không có tình cảm và trách nhiệm gì với gia tộc này.
Người khác nếu từ nơi xa trở về, hay tin gia tộc có chuyện trọng đại, nhất định sẽ hỏi han xem chuyện gì đã xảy ra, có ai gặp phải rắc rối gì không. Còn Võ Thái Bảo lại mặc nhiên cho rằng gia tộc muốn lừa gạt người khác, lại còn hỏi bằng thái độ nghi ngờ và khinh thị.
Người Võ gia đã hoàn toàn lạnh lòng, không còn hy vọng gì vào hắn.
Đại trưởng lão Võ Hữu Nam đạm mạc giải thích:
“Hơn hai tháng trước, tổ tiên Võ gia báo mộng truyền lại Vô Căn Pháp cho Thiếu chủ. Cho đến nay đã có hơn trăm người Võ gia không có linh căn tu luyện thành công, tiến vào cảnh giới Luyện Khí kỳ.”
“Báo mộng?” Võ Thái Bảo trừng mắt nói, “Chuyện hoang đường như vậy mà các ngươi cũng tin được?”
“Nếu ngươi có thể tận mắt chứng kiến một người không có linh căn, sau khi tu luyện Vô Căn Pháp lại có năng lực hấp thụ linh khí như chúng ta thì ngươi sẽ không thấy chuyện này là hoang đường nữa.” Một vị trưởng lão nói.
“Chuyện đó thì ta cũng làm được!”
Võ Thái Bảo vừa nói xong đã nhận ra mình lỡ miệng. Hắn chưa bao giờ để lộ chuyện mình có Nhược Thần Công với bất kỳ ai.
Lúc này, gia chủ Võ Đình Ninh từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng: “Chúng ta biết ngươi cũng có Vô Căn Pháp, hoặc là một loại tâm pháp tương tự như thế.”
Võ Thái Bảo nghe như sét đánh bên tai, giật bắn người nhìn lên Võ Đình Ninh ngồi trên đài chủ vị.
Võ Đình Ninh chậm rãi nói tiếp: “Tổ tiên đã chọn truyền tâm pháp cho ngươi trước, chứng tỏ bọn họ xem trọng thiên phú của ngươi. Đáng tiếc… ngươi sống theo chủ nghĩa cá nhân, không muốn chia sẻ tâm pháp với người khác, chúng ta cũng không miễn cưỡng, vì thứ đó vốn là đồ vật của ngươi. Nay tổ tiên báo mộng cho Đình Nguyên, tâm pháp này đã được lan truyền trong các tộc nhân Võ gia, càng về sau sẽ càng phổ biến ra khắp đại lục. Nếu ngươi vẫn muốn là tu hành giả không linh căn mạnh nhất Tinh Vân đại lục thì hãy tập trung tinh lực cho việc tu luyện, đừng làm mấy chuyện không phù hợp với thân phận mình nữa.”
Gừng càng già càng cay nha!
Mấy vị trưởng lão âm thầm gật đầu, quả nhiên kỹ năng mắng người của Gia chủ vẫn thuộc hàng đệ nhất. Lời lẽ như vả vào mặt đối phương nhưng lại không có câu nào là trách mắng, khiến đối phương chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Gương mặt Võ Thái Bảo đỏ lên vì tức nghẹn.
Cái gì mà tổ tiên báo mộng truyền tâm pháp? Rõ ràng đó là cơ duyên của hắn, do sét đánh vào bức tượng cũ nát trong toà miếu đổ mới khiến tâm pháp lộ ra ngoài, chẳng liên quan gì đến tổ tiên Võ gia. Vả lại hắn và Võ gia cũng chẳng có chút gắn kết gì, tổ tiên Võ gia có mà bị điên mới đi báo mộng cho hắn.
Nhưng Võ Đình Ninh nói đúng một điều. Võ Thái Bảo hắn là người theo chủ nghĩa cá nhân. Hắn không làm anh hùng, càng không muốn chịu trách nhiệm cho bất kỳ ai. Tâm niệm lớn nhất trong đầu hắn là khiến mình trở nên mạnh lên.
Nếu có một ngày phải hy sinh Võ gia để thành toàn cho hắn… Võ Thái Bảo sẽ không hề do dự mà từ bỏ Võ gia.
Võ Thái Bảo không muốn tin vào việc tổ tiên báo mộng, nhưng xem ra quả thật Võ gia đã có được tâm pháp tu hành dành cho người không có linh căn.
Nghĩ tới việc Võ Đình Ninh gửi thông báo đến từng thành trì, Võ Thái Bảo nhíu mày nói:
“Nếu thật là như thế, vì sao lại phải rêu rao cho cả Tinh Vân đại lục biết? Các ngươi làm vậy chẳng khác nào chọc hoạ vào thân. Đám lang sói tứ đại gia tộc mà chứng thực được chuyện này thì sẽ nhảy bổ vào xâu xé Vô Căn Pháp cho xem.”
Đến lúc đó ngay cả hắn cũng sẽ bị vạ lây.
Đại trưởng lão vuốt râu nói: “Dù chúng ta có cẩn thận thế nào thì cũng sẽ có lúc tâm pháp này bị tiết lộ ra ngoài. Võ gia thấp cổ bé họng chẳng làm được gì, kẻ thù nghiễm nhiên sẽ tước đoạt đi Vô Căn Pháp. Nếu thế, chẳng bằng ngay từ đầu chúng ta làm lớn lên, để toàn đại lục đều biết Vô Căn Pháp là do tổ tiên Võ gia truyền xuống, là cái nôi của tu hành giả không có linh căn. Võ gia được ban phước lành, biết đâu được sau này sẽ còn xuất hiện thêm nhiều bản tâm pháp, bí pháp, công pháp kỳ diệu khác nữa thì sao? Người người sẽ đổ về đầu nhập vào Võ gia, giúp Võ gia ngày càng lớn mạnh. Khi đó, dù tứ đại gia tộc có cướp được Vô Căn Pháp thì cũng chỉ là may áo cưới cho chúng ta mà thôi.”
Võ Thái Bảo không còn lời gì để nói. Võ gia muốn chịu đấm ăn xôi, hắn không thèm để ý tới nữa, miễn là không ảnh hưởng đến hắn. Về phần Vô Căn Pháp… hắn sẽ tìm cơ hội nghiên cứu một lần, xác nhận xem có phải Vô Căn Pháp chính là Nhược Thần Công hay không.