Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 11 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (9)

“Võ Thái Bảo, ngươi không biết tôn ti phép tắc, gặp Gia chủ và các trưởng lão cũng không hành lễ, lại ra vẻ trịch thượng hỏi chuyện chúng ta. Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có tự xem mình là tộc nhân Võ gia hay không?” Đại trưởng lão Võ Hữu Nam lớn tiếng mắng.

Võ Thái Bảo cười khẩy đáp:

“Vậy các ngươi có xem ta là người Võ gia sao? Từ nhỏ đến lớn nào có ai quan tâm ta sống ra sao, đều chỉ khinh thường ta vì ta là kẻ không có linh căn!”

Đại trưởng lão lắc đầu nói: “Thật chẳng hiểu ngươi nghĩ gì nữa. Võ gia có từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi không? Ngươi không có linh căn, nhưng ngươi vẫn có nhà để ở, có cơm ăn áo mặc đầy đủ, có công pháp tu luyện võ thuật đàng hoàng. Vì kính trọng Gia chủ tiền nhiệm, chúng ta không hề để ngươi thiếu thốn bất cứ thứ gì, càng không để những tộc nhân khác bắt nạt ngươi. Không ngờ bây giờ ngươi lại có thể nói ra lời ấy?”

“Không để người khác bắt nạt ta? Các ngươi nói thật hay, vậy ngươi giải thích xem vì sao mọi người vẫn luôn nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường như vậy, chẳng lẽ đó không phải là bắt nạt?” Võ Thái Bảo hừng hực lửa giận.

Một vị trưởng lão khác cũng không nhịn được mà mắng:

“Những tộc nhân khác không có linh căn thì dốc lòng tu luyện võ thuật, cố gắng hết sức để đứng ở vị trí cao nhất trong số các phàm nhân. Còn ngươi chỉ biết than trời trách đất, không dám đối mặt với sự thật, suốt ngày bỏ vào rừng tìm vui, trong khi người khác cũng như ngươi nhưng người ta đổ mồ hôi sôi nước mắt, không ngừng bước lên cao. Ngươi nói xem vì sao mọi người lại nhìn ngươi bằng ánh mắt khinh thường?”

Võ Thái Bảo lắc đầu: “Đều là lời dối trá. Bây giờ ta đã là tu hành giả Trúc Cơ hậu kỳ mà đến mấy tên hộ vệ gác cổng cũng không thèm cung kính với ta. Các ngươi còn lời gì để nói?”

Đại trưởng lão đã lấy lại bình tĩnh, hờ hững nói:

“Đó là vì tất cả mọi người đều nhìn ra bản chất tàn độc của ngươi. Ngươi muốn có được suất đi bí cảnh Tinh Nguyệt, chỉ cần báo cho gia tộc biết tu vi thật sự của ngươi, chúng ta nhất định sẽ cử ngươi đi vì ngươi chính là người phù hợp nhất: tu vi dưới Kim Đan kỳ, tuổi dưới ba mươi. Nhưng ngươi không lựa chọn làm vậy mà lại khiêu chiến với Thiếu chủ rồi ra tay tàn độc. Có ai chứng kiến trận đấu đó mà không nhìn ra ác tâm của ngươi? Rõ ràng là cố ý đánh Thiếu chủ trọng thương. Nếu Gia chủ không may mắn tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên thì không biết Thiếu chủ còn phải nằm trên giường bao nhiêu năm tháng. Võ gia không nợ gì ngươi cả, ngược lại còn nuôi ong tay áo.”

Võ Thái Bảo cười lạnh một tiếng:

“Một khi đã chán ghét ta thì các ngươi nhìn đâu cũng thấy ý xấu. Tất cả mọi người trong Võ gia đều chỉ đứng về phía Võ Đình Nguyên. Hắn là Thiếu chủ, mà ta chẳng là gì cả, còn thua cả người ngoài.”

Đúng lúc này, ngoài đại điện bỗng vang lên tiếng nói mơ hồ: “Hoá ra mọi người đang nhắc đến ta, chẳng trách từ nãy đến giờ ta hắt hơi liên tục, tỉnh cả ngủ.”

Vừa nói Phạm Tu Văn vừa ngáp một cái rõ to, chân bước liêu xiêu đi vào đại điện.

Các trưởng lão: “. . .”

Thiếu chủ, mau kềm chế lại, hình tượng cao quý xuất trần của ngài vỡ tan tành dưới chân rồi kìa!

Vài vị trưởng lão đưa tay lên che mặt, quả thật là không nỡ nhìn.

Nhưng phản ứng của đám tỳ nữ thì hoàn toàn ngược lại. Người nào người nấy đều đỏ mặt xấu hổ nhìn dáng vẻ ngủ gà ngủ gật của Phạm Tu Văn, trong đầu không khỏi não bổ ra cảnh tượng Thiếu chủ – kiêm tướng công – vừa ngủ dậy, dùng đôi mắt mơ màng và gương mặt ngái ngủ đáng yêu kia nhìn các nàng.

Có tỳ nữ nào đó xịt máu mũi, bụm mặt chạy ra khỏi đại điện.

Mọi người: “? ? ?”

Kỳ thực đối với các nữ tử trong Võ gia, Võ Đình Nguyên trước đây cao quý lạnh nhạt như thần tiên khiến người người tôn kính, còn Võ Đình Nguyên bây giờ mới đích thực là yêu nghiệt khiến các nàng rung động không thôi. Có đôi khi, thần tiên và yêu nghiệt chỉ cách nhau bởi một tầng thái độ!

Võ Thái Bảo nhìn Phạm Tu Văn, trong mắt không giấu được vẻ chán ghét: “Thiếu chủ thật là rảnh rỗi. Ban ngày ban mặt lại ngủ trên cây đa trong khi Võ gia đang bận rộn trăm công nghìn việc. Thật là đáng mặt anh tài!”

Một vị trưởng lão lập tức quắc mắt nhìn Võ Thái Bảo, trầm giọng nói:

“Ngươi thì biết cái gì? Cả ngày hôm qua Thiếu chủ bận rộn hướng dẫn cho tộc nhân Võ gia tu luyện Vô Căn Pháp, đến rạng sáng mới ngủ được một giấc. Ngươi chưa biết nguồn cơn đã nói xấu Thiếu chủ, còn không mau xin lỗi Thiếu chủ đi?”

Võ Thái Bảo phớt lờ yêu cầu xin lỗi của trưởng lão mà hỏi lại:

“Tu luyện Vô Căn Pháp? Rốt cuộc tâm pháp đó là cái gì? Các ngươi đang muốn lừa gạt ai?”

Võ Thái Bảo vừa hỏi ra câu này, tất cả mọi người trong đại điện, từ trưởng lão đến tỳ nữ hộ vệ, đều cảm thấy vô cùng chán ghét hắn.

Bình Luận (0)
Comment