Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 10 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (8)

Trong đầu chợt nhớ tới cảnh tượng phát sinh mấy ngày trước, một cơn giận dữ đột ngột xộc lên não Võ Thái Bảo, hắn vung tay đánh ra một chưởng.

Phạm Tu Văn nằm trên chạc cây thản nhiên phất tay áo đẩy ngược lại chưởng ấn, kỳ quái nói:

“Biểu ca, quân tử động khẩu không động thủ. Cớ gì vừa gặp đã ra tay độc ác với ta? Biểu ca thật khiến người ta lạnh lòng.”

Nhìn toàn thân Võ Thái Bảo run bần bật, trên cánh tay nổi rõ da gà, Phạm Tu Văn ác ý cười một tiếng. Xem ra hắn chọc đúng chỗ đau của đối phương rồi.

Võ Thái Bảo bị chưởng lực đẩy lùi mấy bước mới dừng lại, lúc này hắn mới chú ý thấy khí tức tu vi trên người Võ Đình Nguyên đã khác trước, mà chưởng ấn vừa rồi cũng không hề thua kém của hắn là bao.

“Ngươi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ rồi?” Võ Thái Bảo nghi ngờ hỏi.

“Cũng nhờ ơn biểu ca ra tay không hề lưu tình, đánh ta trọng thương nằm thoi thóp. May nhờ có phụ thân ta tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên cho ta phục dụng, sau khi tịnh dưỡng thì tu vi được đà tăng lên.”

Võ Thái Bảo trầm giọng nói: “Ngươi đừng có mở miệng ra là một câu biểu ca, hai câu biểu ca, lúc trước ngươi đâu phải như vậy! Không tiếp tục ra vẻ cao quý lạnh lùng nữa sao? Ngươi bây giờ trông chẳng khác gì một tên biến thái vô lại.”

[Ký chủ, Võ Thái Bảo thật thông minh, chưa gì đã nhìn ra bản chất của ngươi. Có cần giết người diệt khẩu hay không?] Hệ thống ra vẻ giật mình kinh ngạc nói.

“. . .” Được lắm Hệ thống. Không trừng trị mi một phen là mi lên đầu ta ngồi.

“Ta đoán là do bị biểu ca đánh trọng thương nên hỏng cả não. Biểu ca nhất định phải chịu trách nhiệm với ta đó!” Phạm Tu Văn nhún vai đáp.

Võ Thái Bảo không nói một lời, xoay người đi về phía đại điện.

Có lẽ Võ Đình Nguyên bị đánh đến hỏng đầu óc thật rồi, hắn bây giờ khiến Võ Thái Bảo thật sự không muốn nói nhiều thêm lấy một câu. Sự việc về Vô Căn Pháp vẫn nên hỏi thẳng Gia chủ Võ Đình Ninh thì hơn.

Ngoài cửa đại điện có hai tu hành giả Trúc Cơ sơ kỳ đang đứng gác. Nhìn thấy Võ Thái Bảo muốn đi thẳng vào đại điện, hai người lập tức ngăn lại.

“Gia chủ và các trưởng lão đang nghị sự trong đại điện, người không có phận sự không được tiến vào.”

Võ Thái Bảo phiền lòng, hai tay tung ra hai chưởng đánh lùi hai người hộ vệ, trước khi đi vào đại điện còn bỏ lại một câu:

“Một đám mắt chó coi thường người khác!”

Phạm Tu Văn nằm trên chạc cây, nghiêng đầu nhìn Võ Thái Bảo nghênh ngang đi vào đại điện, không khỏi lắc đầu cười nói với Hệ thống:

“Ngươi nhìn xem, hắn đóng vai nạn nhân nhập tâm đến mức cảm thấy toàn thế giới này đều khinh thường hắn, ai làm việc gì trái ý hắn đều là hành vi tiêu cực, hoàn toàn không hề đứng vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ. Loại người này luôn cho rằng thế giới đều xoay quanh mình, mọi hành vi của người khác đều là nhằm vào mình, thật buồn cười biết bao. Không khéo hắn ăn cơm bị mắc nghẹn cũng cho rằng có người đang trù ếm mình cũng nên.”

[Hệ thống cảm thấy đa phần những người làm nam chính, nữ chính lâu năm đều sẽ mắc bệnh này. Ký chủ trời sinh đã có mệnh nam chính, chẳng lẽ ngươi thì không như thế?]

Phạm Tu Văn sờ sờ cằm, cảm thấy câu hỏi của Hệ thống rất có tính nội hàm, có phần không giống với một cỗ máy. Không ngờ kỹ thuật công nghệ của vị diện tinh tế đã cao minh tới mức này. Nếu hắn quay lại xin thêm mấy bộ hệ thống về chơi thì chắc là thú vị lắm.

“Ta có giống như hắn hay không, ngươi cứ từ từ quan sát thì biết. Ta chỉ có thể nói đơn giản thế này, mục đích sống khác nhau thì tư duy và cách hành xử sẽ khác nhau.”

[Cái bọn hắn muốn là sức mạnh, là trả thù, là đứng ở vị trí cao nhất. Còn ký chủ thì sao?]

Phạm Tu Văn chỉ mỉm cười không đáp, ngẩng đầu nhìn lên những tia nắng xuyên qua tán lá lấp lánh rọi vào mắt mình.

Thứ hắn muốn? Có lẽ đơn giản chỉ là một chút ấm áp như tia nắng này mà thôi.

. . .

Trong đại điện Võ gia.

Thấy Võ Thái Bảo xông thẳng vào trong, Võ Đình Ninh và mười vị trưởng lão lập tức nhíu mày. Đại trưởng lão tên Võ Hữu Nam cao giọng hô:

“Người đâu? Sao lại để kẻ không có phận sự bước vào đại điện?”

Hai hộ vệ lồm cồm bò dậy rồi khom người nói: “Gia chủ, đại trưởng lão, Võ Thái Bảo đánh ngã bọn thuộc hạ rồi xông vào. Thuộc hạ làm việc tắc trách, xin trưởng lão nghiêm trị.”

Võ Hữu Nam còn chưa kịp lên tiếng thì Võ Đình Ninh đã xua tay ra hiệu cho hộ vệ lui ra. “Thôi được rồi. Các ngươi trở lại làm việc đi.”

Lúc này, Võ Thái Bảo đã đứng giữa đại điện, gương mặt lạnh lùng cất tiếng nói:

“Ta ở Tinh Mặc thành nghe được thông báo của Võ gia nên lập tức trở về. Bản tâm pháp tên là Vô Căn Pháp đó các ngươi tìm được ở đâu?”

Bình Luận (0)
Comment