“Hệ thống ngươi đúng là đồ trẻ trâu, ai làm ngươi ngứa mắt là đều cho người ta bốc hơi? Ta là người có nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. Người gây sự với ta, ta ỉa lên đầu người. Đã rõ ràng chưa?”
[Ký chủ quả thật là Trẻ Trâu Chi Chủ. Bản Hệ thống cam bái hạ phong.]
Phạm Tu Văn không khỏi bật cười.
Cái Hệ thống này tuy rằng có độc nhưng lại rất thú vị. Trò chuyện với nó cảm giác chẳng khác gì đang trò chuyện với một con người thật sự, khiến Phạm Tu Văn không còn cảm thấy cô đơn một chút nào.
Kỳ thực tâm ma trong lòng mỗi vị cường giả, nhất là cường giả đứng ở vị trí đỉnh cao như Phạm Tu Văn, thông thường chính là sự cô đơn.
Phạm Tu Văn cũng từng là một phàm nhân, có phụ thân mẫu thân, có huynh đệ tỷ muội, có một gia đình hết mực yêu thương trân trọng hắn. Phụ thân hắn là một thương nhân phú khả địch quốc, mẫu thân là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành. Hai người vừa gặp đã yêu, sau khi thành gia lập thất thì sinh năm người con, hắn chính là đứa con thứ ba của Phạm gia.
Bản thân Phạm Tu Văn có thiên phú bất phàm và kỳ ngộ trời cho, lại thêm khí vận ngập trời nên dù không hề cố gắng tu luyện, dù hắn hết mực áp chế tu vi của mình thì đến năm ba mươi tuổi vẫn phải độ kiếp phi thăng tiên giới.
Rất nhiều năm về sau, khi đã có năng lực sáng tạo tinh hà, chuyển di trong vũ trụ, Phạm Tu Văn từng tìm về thế giới gia hương. Nhưng lúc này cảnh còn người mất, cả nhà hắn đều là phàm nhân, chẳng ai sống được quá trăm năm.
Đứng trước mộ phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội, Phạm Tu Văn chỉ có thể lặng lẽ thở dài. Hắn chẳng thể nào tìm về được thứ tình thương vô điều kiện mà gia đình dành cho mình nữa. Từ rất lâu rồi, hắn chỉ là một kẻ cô đơn lang thang giữa các tinh hà.
Mặc cho tu vi ngày càng tăng trưởng, Phạm Tu Văn vẫn giữ lại bản tâm của mình. Chỉ có như vậy hắn mới không bao giờ quên những ký ức, những hoài niệm về người thân, về những tháng ngày được sống trong tình yêu thương.
Có lẽ hắn không thật sự yêu La Thi Thi. Cái hắn muốn là tình thương của nàng, thứ mà nàng đã luôn cố tỏ ra trước mặt hắn. Ngày bị nàng phản bội cướp mất Sinh Mệnh Chi Tâm và tu vi, Phạm Tu Văn không cảm thấy đau lòng, chỉ thấy thất vọng.
Hóa ra tình thương vô điều kiện chỉ có gia đình mới cho hắn được. Bất kỳ ai khác… cũng không thể. Là hắn mơ tưởng rồi.
Cũng may cái Hệ thống Sinh Mệnh mà hắn có được lại độc hại hết sức, tuy rằng thường hay giận dỗi ghi thù nhưng rất có linh tính. Khi nào có thời gian hắn nhất định sẽ ghé qua vị diện tinh tế của Lý Thiện cảm tạ đối phương một phen.
[Ký chủ, trong thế giới này, ngoại trừ Võ Đình Nguyên mang trong người năm phân tử khí tức sinh mệnh của ngươi ra thì còn có mười người và vật khác nữa, thậm chí có người còn mang nhiều phân tử khí tức sinh mệnh hơn cả Võ Đình Nguyên. Ký chủ có ý định thu lại không?]
“Ta biết. Võ Thái Bảo vừa bước chân vào Võ gia thì linh hồn ta đã phát ra tiếng kêu gọi thu hồi mười phân tử khí tức sinh mệnh trên người hắn.”
Chẳng trách Võ Thái Bảo lại là nam chính của thế giới này, còn có thể hạ gục thiên tài Võ Đình Nguyên, hoá ra hắn kế thừa không ít phần khí vận từ Phạm Tu Văn.
“Bỏ đi, ta sẽ thu hồi đám khí tức sinh mệnh thất lạc trước khi rời khỏi thế giới này. Nếu thu về ngay lúc này thì còn gì vui nữa.” Phạm Tu Văn thản nhiên nói.
[Ký chủ không chỉ là Trẻ Trâu Chi Chủ mà còn là Âm Hiểm Chi Chủ.]
“. . .”
“Này này, ta không có xấu xa như ngươi nghĩ nha! Nếu có người thật sự cần khí tức sinh mệnh của ta, ta sẽ không hẹp hòi mà lấy lại.”
Hệ thống có độc im lặng một lúc rồi đáp: [Hệ thống tin ký chủ.]
“? ? ?”
Chuyện lạ à nha? Chẳng mấy khi Phạm Tu Văn thấy cái Hệ thống quái dị này chịu thoả hiệp với mình.
Hắn còn chưa kịp chọc Hệ thống thêm mấy câu thì dưới tàng cây đã có một giọng nói âm trầm truyền đến:
“Võ Đình Nguyên. Xuống đây đi.”
Chờ một lúc vẫn không thấy người nằm trên cây động đậy chút nào, Võ Thái Bảo tức giận gằn giọng nói:
“Võ Đình Nguyên! Ngươi đừng có giả điếc! Ngươi là tu hành giả, không phải phàm nhân. Cho dù ngươi có phong bế thất khiếu thì thần thức của ngươi cũng nghe được lời ta.”
Phạm Tu Văn lúc này mới hé mắt nhìn xuống, tinh quái nói: “Ây dà biểu ca, nếu ta phong bế thất khiếu thật thì đã chẳng thể mở mồm ra trả lời huynh rồi.”
(Chú thích: thất khiếu bao gồm bảy cái lỗ trên mặt: hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.)
Võ Thái Bảo nhíu chặt mày, chẳng hiểu sao khi nhìn gương mặt khuynh thành của Võ Đình Nguyên, lại nghe hai chữ ‘biểu ca’ phát ra từ miệng hắn, Võ Thái Bảo bỗng cảm thấy rợn hết cả người.