Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 8 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (6)

Là ai đã chú ý đến hắn? Hắn chẳng qua chỉ là một tu hành giả Trúc Cơ hậu kỳ, trên người đáng ra không có bảo vật gì đáng giá.

Còn chưa kịp nghĩ ngợi, một tiếng “vụt” xẹt qua bên tai, trước mắt Võ Thái Bảo xuất hiện mấy bóng người, chỉ trong tích tắc hắn đã bị bao vây trên không trung.

Võ Thái Bảo lập tức giảm tốc, hạ độ cao chui tọt vào một cánh rừng bên dưới.

“Con chuột nhắt này! Tóm hắn lại cho ta!” Tên tu hành giả cầm đầu hét lớn.

Năm người còn lại cấp tốc hạ xuống cánh rừng, thi triển pháp bảo truy tung đuổi theo Võ Thái Bảo.

Võ Thái Bảo tuy phản ứng rất nhanh nhưng cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, đối phương lại là năm tu hành giả Kim Đan kỳ, chẳng mấy chốc hắn lại bị bao vây một lần nữa.

“Đừng làm phí thời gian của ta. Giao tay nải ra đây.” Kẻ cầm đầu lạnh lùng lên tiếng.

“Khoan đã.” Võ Thái Bảo cao giọng nói, “Các ngươi là ai? Ta là Thiếu chủ Võ gia Võ Đình Nguyên, nếu dám động đến ta thì các ngươi sẽ phải hối hận!”

“Ha ha, Thiếu chủ Võ gia? Thiếu chủ Võ gia bị ngươi đánh nằm liệt giường mấy tháng kia kìa, việc này ai mà chả biết? Còn không biết xấu hổ mạo nhận người ta? Đừng có giở trò khôn lỏi, đưa tay nải đây.”

Gương mặt Võ Thái Bảo trầm xuống. Đám người này biết rõ hắn là ai, đều có chuẩn bị mà đến. Bị sáu Kim Đan kỳ vây công, hắn có mọc cánh cũng không thoát được.

Võ Thái Bảo âm trầm ném tay nải ra.

Một tên Kim Đan kỳ chộp lấy tay nải, mở ra xem. Bên trong có rất nhiều các loại dược liệu và nguyên liệu luyện khí quý hiếm, xem ra thu hoạch trong bí cảnh Tinh Nguyệt của Võ Thái Bảo không ít.

Đám người này đương nhiên không biết, Võ Thái Bảo là nam chính của thế giới này, hắn tuỳ tiện đi trên đường cũng có thể nhặt được bảo vật chứ đừng nói đến bí cảnh Tinh Nguyệt mười năm mới mở ra một lần kia.

Hai thứ trân quý nhất trên người Võ Thái Bảo chính là Nhược Thần Công và Tụ Linh Châu.

Nhược Thần Công thì sau khi học xong, Võ Thái Bảo đã đốt thành tro tàn từ lâu, nội dung của nó hắn đã thuộc nằm lòng. Còn Tụ Linh Châu vốn là hạt châu thần kỳ, sau khi Võ Thái Bảo nhỏ máu nhận chủ trong bí cảnh, hạt châu đã ẩn vào trong đan điền khí hải của hắn, không ai có thể phát hiện ra.

Tên cầm đầu hài lòng gật đầu, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Võ Thái Bảo, miệng hạ lệnh: “Lục soát.”

Võ Thái Bảo tái mặt quát lớn: “Các ngươi đừng có quá đáng!”

Nhưng năm tên Kim Đan kỳ đã ập tới đè Võ Thái Bảo xuống đất, mười bàn tay thi nhau mò mẫm khắp người hắn hòng tìm kiếm bảo vật bị giấu kín.

Một tên đột nhiên hô lên: “Thủ lĩnh, tìm thấy phi kiếm rồi!”

Tên thủ lĩnh gật đầu nói: “Tốt. Đồ ngu này vừa nãy dùng kiếm phi hành, bây giờ tìm trong tay nải không thấy, đương nhiên là giấu ở trong người. Đưa ra sớm có phải tốt hơn không? A Đẩu, mày mò gì mà mò mãi thế?”

Tên Kim Đan kỳ tên A Đẩu lúc này mới dừng tay, gãi đầu nói: “Thủ lĩnh, ta… ta sợ hắn còn giấu hung khí khác trong người.”

Đám người cười vang nhìn hắn bằng ‘ánh mắt mà ai cũng hiểu là gì đấy’, sau đó tên thủ lĩnh phất tay nói: “Đi thôi, Thiếu chủ đang chờ.”

Một tên hỏi: “Còn hắn thì sao?”

“Cứ mặc kệ hắn. Một con kiến thôi mà, giết hắn chỉ tổ bẩn tay. Thiếu chủ thích nhất là chơi với đám kiến hôi không biết lượng sức mình.”

Sáu tên Kim Đan kỳ khinh khỉnh rời đi, trong thoáng chốc đã không còn bóng dáng.

Võ Thái Bảo nằm dưới đất nhìn tán cây trên đầu một lúc rồi mới đứng dậy phủi phủi quần áo, sau đó mở lòng bàn tay ra.

Trong tay hắn là một chiếc mộc bài có khắc ba chữ “Lưu vệ - Mặc”. Mộc bài này do Võ Thái Bảo nhanh tay thó được từ trên người một tên Kim Đan kỳ.

Lưu vệ là đội vệ binh của Lưu gia, đồng thời cũng là quân thủ thành. Mặc là Tinh Mặc thành, chứng tỏ đám người này là vệ binh ở Tinh Mặc thành, hẳn đã theo dõi hắn từ lâu.

Vừa nãy đám người này còn nhắc tới Thiếu chủ… Thiếu chủ Lưu gia, Lưu Khải.

Võ Thái Bảo nhíu chặt mày, bàn tay co lại run lên bần bật. Mối nhục ngày hôm nay hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Từng tên một, Lưu Khải, đám vệ binh thành Tinh Mặc…

Các ngươi xem ta là sâu kiến, chẳng buồn giấu diếm thân phận trước mặt ta, sớm muộn gì cũng có ngày các ngươi quỳ bò dưới đất cầu xin ta tha mạng.

Võ Thái Bảo cắn chặt răng, không thèm để ý môi đã bị mình cắn rách.

. . .

Tại Tinh Quang thành.

Sau khi Võ Đình Ninh gửi chim truyền tin thông báo đến các thành trì, chưa đến mười ngày sau, Tinh Quang thành đã tràn ngập người tới tới lui lui, dân số trong thành chỉ trong thoáng chốc đã tăng lên đến hàng triệu người.

Đa số người từ bên ngoài đến là phàm nhân không có linh căn, phần còn lại là đám tu hành giả đến để chứng kiến trò cười của Võ gia.

Chẳng ai chú ý đến một thanh niên ăn mặc tầm thường, sắc mặt âm trầm lẫn trong đám đông đang sải bước đi vào cổng sau Võ gia. Hiện tại bên ngoài đang đứng đông nghịt người, hắn chẳng dại mà đi vào từ cổng chính để bị chú ý.

Hai tên thủ hạ canh cửa liếc nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình gì, trường thương trong tay khẽ hạ xuống để hắn đi vào trong.

Võ Thái Bảo kềm nén cơn tức giận trong lòng.

Cả cái Võ gia này, ngay cả thủ vệ giữ cửa cũng không coi hắn ra gì. Nếu phụ thân hắn không mất sớm, hiện tại vị trí Thiếu chủ đã là của hắn, Võ Đình Nguyên chẳng có tư cách gì mà ngồi ở vị trí đó, chẳng qua gã cũng chỉ là bại tướng dưới tay hắn mà thôi!

Võ Thái Bảo chẳng buồn ngó ngàng chào hỏi ai mà đi thẳng tới đại điện, nơi cao tầng Võ gia tụ tập và xử lý chuyện đại sự. Vừa đi ngang qua khoảng sân trước đại điện, hắn bỗng dừng bước.

Bên mé phải trong khoảng sân rộng có một gốc đa, rễ cây to và dài như những con mãng xà nằm lặng yên trên mặt đất, thân cây cao hơn mười mét, xòe tán rộng xum xuê, ngọn cây mọc thẳng hướng về nền trời xanh ngắt.

Mà trên một cành cây thô ráp cứng chắc, có một mỹ nam tử đang nhàn nhã nằm vắt chân, hai mắt nhắm lại tựa như đã ngủ, gương mặt tinh xảo và bộ y phục màu xanh da trời khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy như được tưới mát giữa ngày hè nóng nực.

Chỉ trừ Võ Thái Bảo.

[Ký chủ, Võ Thái Bảo đang nhìn ngươi bằng ánh mắt căm ghét và đố kỵ.] Hệ thống lập tức mách lẻo.

“Mặc kệ hắn. Ta sẽ không chủ động làm gì hắn, ta chỉ thực hiện nguyện vọng của Võ Đình Nguyên. Nhưng nếu hắn muốn tự tìm đường chết… thì không phải lỗi của ta.” Phạm Tu Văn thản nhiên dùng ý thức linh hồn đáp lời Hệ thống.

[Ký chủ thật là rảnh rỗi, đối với loại người thích đóng vai nạn nhân như tên này, lúc nào cũng chỉ biết trách móc người khác không đối tốt với hắn, nếu là ta thì đã cho hắn bốc hơi ngay lập tức, đỡ phải phiền lòng.]

Bình Luận (0)
Comment