Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 7 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (5)

Toàn bộ Tinh Mặc thành lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Ngay sau đó, tất cả mọi người ồ lên như ong vỡ tổ, tiếng trò chuyện lào xào huyên náo khắp nơi, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ khó tin.

“Võ gia điên thật rồi! Lời hoang đường như vậy mà cũng nói ra được, lại còn gửi thông báo đến tất cả các thành trì!”

“Nếu phàm nhân đều có thể tu hành thì tu hành giả chúng ta còn địa vị gì trên đại lục nữa? Võ gia không biết đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà lại dám tuyên chiến với toàn bộ tu hành giả.” Một người khẽ lắc đầu nói.

Trong khi đó, tiếng bàn luận giữa các phàm nhân lại hoàn toàn khác.

“Võ gia có thể giúp chúng ta tu hành không cần linh căn! Chuyện này thật khó tin, ta có đang nằm mơ không?”

“Có thật là một tiểu nhị như ta cũng có thể tu hành? Nếu vậy ta sẽ khăn gói lên đường đến Tinh Quang thành ngay lập tức!” Tiểu nhị trong dịch trạm lúc này cũng có mặt ở cổng thành, hai mắt phát sáng nói.

Một tu hành giả đứng bên cạnh nghe được, lập tức quay đầu nhìn tiểu nhị cười ha hả: “Không ngờ lại có đồ đần đi tin lời của Võ gia! Tiểu nhị ngươi mà thành tu hành giả, ta sẽ đi đầu xuống đất trước mặt tất cả mọi người. Ha ha ha!”

Tiểu nhị tên Tô Lương thấy vậy bèn im lặng không nói gì nữa. Đối mặt với tu hành giả có năng lực phi phàm, một phàm nhân như hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trong một thế giới có linh khí, người người chỉ biết đến tu hành giả, chỉ quan tâm đến nào Luyện Khí, nào Trúc Cơ, nào Kim Đan… Mấy ai thèm ngó ngàng đến những người dân thấp cổ bé họng như hắn. Có bị trào phúng cũng phải chịu, có bị ức hiếp cũng phải nhịn, mà nếu có va chạm dẫn đến bị tu hành giả giết chết… thì âu cũng là số mệnh của hắn. Tô Lương chẳng dám thù hận hay trách móc một lời, nếu không cả nhà già trẻ lớn bé của hắn đều sống không yên lành.

Miếng bánh mà Võ gia ném ra đối với một phàm nhân như Tô Lương quả thật chính là báu vật trời ban. Cho dù niềm hy vọng vào miếng bánh này chỉ nhỏ nhoi như hạt bụi thì hắn cũng quyết nắm lấy cho bằng được. Hắn thà để mình thất vọng vì cố gắng không thành, còn hơn phải tiếc nuối cả đời vì đã không cố gắng.

Nghĩ vậy, Tô Lương – và một số dân chúng tầm thường khác – lặng lẽ rời khỏi cổng thành, trở về khu nhà ổ chuột của mình mà gom quần áo, cáo biệt người nhà rồi lên đường đến Tinh Quang thành.

Khoảng cách giữa ước mơ và mơ mộng có đôi khi chỉ là một lần hành động mà thôi.

. . .

Cùng lúc đó, trong đại điện phủ Thành chủ.

Thành chủ Tinh Mặc thành là một người trung niên dáng người phốp pháp, gương mặt tròn trĩnh nhưng hai mắt xếch lên, rõ ràng không phải hạng người thiện lành gì.

Hắn khom lưng chắp tay nói với người đang ngồi trên ghế chủ vị:

“Thiếu chủ, vì sao chúng ta phải giúp Võ gia tuyên truyền thông báo đó? Làm như vậy chẳng khác nào chúng ta đang chứng thực tin tức giúp bọn hắn cả.”

Thiếu chủ Lưu Khải cầm cây quạt xếp khẽ phe phẩy, nhếch mép cười: “Bởi vì giúp hắn chẳng thiệt mặt nào.”

Thành chủ hơi nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: “Thuộc hạ vẫn không hiểu ý Thiếu chủ.”

“Dương Anh, ngươi đảm nhiệm chức Thành chủ Tinh Mặc thành đã mấy năm, sao tầm nhìn vẫn hạn hẹp như vậy? Ngươi nên học cách trở nên thông minh hơn, nếu không…”

Toàn thân Thành chủ Lưu Dương Anh run lên, trong đầu lập tức nhớ đến kết cục bi thảm của vị thành chủ trước đó, bèn cúi thấp đầu xuống:

“Thuộc hạ biết tội.”

Lưu Khải liếc hắn một cái rồi ngả người tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói:

“Thông báo của Võ gia chỉ có hai khả năng, hoặc là thật, hoặc là giả. Nếu là thật thì cần có một đám thiêu thân chạy tới thử nghiệm bộ tâm pháp đó, ta cũng dễ dàng cho người của mình trà trộn vào hơn. Ta giúp bọn hắn thông báo càng sớm thì khả năng ta biết được kết quả càng nhanh hơn những gia tộc khác. Còn nếu là giả, vậy ta càng có lý do trừng phạt Võ gia vì đã dám lừa gạt Lưu gia ta. Đến lúc đó, dù tâm pháp là thật hay giả… thì Võ gia và Tinh Quang thành cũng sẽ thuộc về Lưu gia. Một khi Lưu gia thành công cai quản năm thành trì, thứ gọi là ‘tứ đại gia tộc’ sẽ không còn tồn tại. Lưu gia sẽ là nơi vạn thành triều bái.”

Ánh mắt Lưu Dương Anh loé lên, khom người vái Thiếu chủ một cái thật sâu.

“Còn một việc nữa.” Lưu Khải bỗng nói.

“Mời Thiếu chủ phân phó.”

“Ta nhận được tin Võ Thái Bảo của Võ gia từ sau khi rời khỏi bí cảnh Tinh Nguyệt vẫn luôn ẩn nấp trong Tinh Mặc thành. Tám chín phần mười là hắn nhặt được bảo vật nên chưa dám rời khỏi thành. Phái người chú ý động tĩnh của hắn, một khi hắn khăn gói lên đường thì…”

Nói tới đây, Lưu Khải nhoẻn miệng cười rồi không nói gì nữa, chiếc quạt xếp trong tay khẽ phe phẩy với vẻ khoái trá.

Lưu Dương Anh lập tức hiểu ý, cao giọng nói: “Thuộc hạ minh bạch, tuân lệnh Thiếu chủ!”

. . .

Trước cổng Tinh Mặc thành.

Võ Thái Bảo bần thần nhìn bản thông báo choáng gần một nửa chiều cao tường thành, trong đầu là một mảnh hỗn độn.

Bởi vì không thích toàn bộ người Võ gia nên Võ Thái Bảo thường xuyên chạy lên ngọn núi phía sau Tinh Quang thành để săn bắt thú rừng, một lần tình cờ hắn vào trong toà miếu nát để tránh mưa, ai ngờ sét lại đánh xuyên nóc nhà, đánh vỡ bức tượng Phật cũ kỹ trong miếu. Chính lúc đó, Võ Thái Bảo nhìn thấy bản tâm pháp Nhược Thần Công khiến cuộc đời hắn hoàn toàn thay đổi.

Năm đó hắn mười tám tuổi, bị hôn thê từ hôn, bị gia tộc khinh rẻ, chính nhờ có Nhược Thần Công cho hắn cơ hội đứng lên từ trong vũng bùn. Hắn khắc khổ ngày đêm tu luyện, ẩn nhẫn suốt năm năm, rốt cuộc một tiếng hót vang kinh động cả bầu trời, hắn đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ.

Hắn biết thiên phú của mình cao ngất trời, không thua kém gì thiên linh căn trên Tinh Vân đại lục. Giờ đây khi có Nhược Thần Công đưa hắn vào con đường tu luyện, lại thêm Tụ Linh Châu có khả năng hấp thu linh khí nhanh gấp năm lần người thường, Võ Thái Bảo tin chắc chẳng bao lâu nữa mình sẽ kết Kim Đan thành công, đạt tới Nguyên Anh kỳ trước ba mươi tuổi.

Sự tồn tại của Nhược Thần Công vốn chỉ có mình hắn biết được. Võ gia làm sao có được tâm pháp tu luyện không cần linh căn?

Cái gì mà ‘được tổ tiên và trời cao phù hộ’? Người được trời cao phù hộ là hắn mới đúng. Vô Căn Pháp, cái tên vừa nghe đã biết là được đặt rất tuỳ tiện, sao có thể so sánh với Nhược Thần Công. Chẳng lẽ đây là chiêu trò mới của Võ gia hòng lừa gạt phàm nhân đến Tinh Quang thành?

Lại hoặc là… có kẻ nào trong Võ gia đã học trộm Nhược Thần Công của hắn?

Hàng chân mày của Võ Thái Bảo nhíu lại thật chặt. Hắn nhất định phải trở về Võ gia một chuyến để làm rõ thực hư chuyện này.

. . .

Nửa ngày sau.

Võ Thái Bảo đứng trên phi kiếm phi hành hết tốc lực, lướt thật nhanh qua dãy núi non trùng điệp, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác thấp thỏm bất an.

Một canh giờ trước hắn lặng lẽ rời khỏi Tinh Mặc thành, giả làm phàm nhân đi bộ suốt mấy dặm, đến nơi vắng người mới lấy phi kiếm ra phi hành. Nhưng lúc này đây Võ Thái Bảo lại có cảm giác như đang bị người theo dõi.

Bình Luận (0)
Comment