Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 17 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (15)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

“Nhi tử của ta mắt sáng như đuốc, một câu nói đúng trọng tâm.” Võ Đình Ninh tươi cười đầy mặt nói.

[Một ngày không thổi phồng cậu con quý tử là lão cha có bệnh nhi tử khống của ký chủ ăn không ngon ngủ không yên mà.]

Phạm Tu Văn: Ta cũng bất lực lắm.

Biết không giấu được nữa, Lãnh Y Nhân đành thở dài một tiếng rồi nói:

“Quả thật đúng là Lưu gia. Bắt đầu từ mấy tháng trước Lưu gia đã ra tay với chúng ta, không ngừng chặn đường thông thương của Tinh Băng thành với các thành trì khác, đồng thời âm thầm xử lý đám tiểu bối có thiên phú cao của Lãnh gia, đúng như cách bọn hắn từng làm với Tinh Vũ thành. Ta biết Lãnh gia đã trở thành con mồi ngon của bọn chúng. Lãnh gia thân cô thế cô, sớm muộn gì cũng bị đám người Lưu gia đuổi tận giết tuyệt, rồi đây Tinh Vân đại lục sẽ không còn Lãnh gia tồn tại…”

Nói tới đây, giọng Lãnh Y Nhân trầm hẳn xuống.

“Ta thật sự không muốn gia tộc bị tận diệt, mà Lưu gia không có khả năng sẽ tha cho chúng ta. Bọn hắn chọn ra tay với Tinh Băng thành một phần cũng vì muốn kềm chế Võ gia, tạo thế gọng kìm kẹp chặt và nuốt chửng các vị khi Võ gia còn chưa kịp lớn mạnh. Thế nên… ta mới nghĩ ra hạ sách này, đầu quân vào Võ gia, mong tìm được chỗ dựa để bảo toàn gia tộc.”

Quận đông bắc Tinh Vân đại lục có bốn toà thành trì: Tinh Quang thành thuộc về Võ gia, Tinh Băng thành thuộc về Lãnh gia, Tinh Vũ thành trước đây thuộc về Đinh gia nhưng đã bị Lưu gia chiếm đoạt, đồng thời Đinh gia cũng bị xoá tên trên đại lục từ nhiều năm trước, và Tinh Thần thành thuộc về Cố gia, một gia tộc cai quản ba toà thành trì.

Hai toà thành trì còn lại của Cố gia nằm ở quận đông, cũng đã thèm thuồng Võ gia và Lãnh gia từ lâu, nhưng thấy Lưu gia duỗi tay vào quận đông bắc, bọn hắn đành án binh bất động chờ xem tình hình.

Võ Đình Ninh lập tức hỏi:

“Vậy việc Lãnh gia muốn liên hôn là có ý gì? Muốn tăng thêm độ thân thiết với Võ gia sao?”

“Chuyện này…” Lãnh Y Nhân có vẻ khó xử, đưa mắt nhìn sang Lãnh Y Lan, “Đây quả thật là mong muốn của tiểu nữ. Người làm phụ thân như ta chỉ muốn giúp con mình một chút mà thôi.”

Nói xong Lãnh Y Nhân không khỏi thở dài. Hắn sao có thể không nhìn ra Thiếu chủ Võ gia nhìn Lãnh Y Lan bằng ánh mắt rất đạm mạc, nói thẳng ra chính là còn không hữu hảo bằng nhìn Lãnh Y Nhân hắn.

Sợ là nữ nhi phải thất vọng rồi.

Võ Đình Ninh nhìn nhi tử, thoải mái nói: “Đình Nguyên, việc này có liên quan trực tiếp đến con, con hãy quyết định đi. Dù con có đồng ý hay không thì phụ thân cũng ủng hộ con.”

Phạm Tu Văn gật đầu, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Lãnh Y Lan đột nhiên lên tiếng:

“Võ thiếu chủ… có thể nói chuyện riêng với ta một chút không?”

Phạm Tu Văn định lắc đầu từ chối, nhưng nghĩ lại làm vậy hơi quá đáng, bèn gật đầu đứng dậy, làm tư thế ‘mời’ với nàng.

Lãnh Y Lan xoay người đi ra khỏi đại điện, hai người chậm rãi đi tới đứng dưới gốc cây đa.

Đang là giữa trưa, từng tia nắng rọi qua tán lá đáp xuống mặt đất, khẽ lay động nhảy nhót mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua. Mái tóc dài đen mượt của Lãnh Y Lan bay lất phất mang theo mùi hương thiếu nữ tươi mát phát tán ra ngoài, khiến cái nắng giữa trưa trở nên dịu dàng ấm áp.

Nàng quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:

“Công tử có còn nhớ chuyện của mười hai năm trước, khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Phạm Tu Văn sửng sốt nhìn nàng, trong đầu không ngừng kêu gọi Hệ thống: “Hệ thống, mau cứu bồ! Tìm cho ta đoạn ký ức gặp mặt của Võ Đình Nguyên và Lãnh Y Lan nào.”

Hệ thống cũng biết lúc này không thể sơ sót, lập tức rà soát ký ức của Võ Đình Nguyên trong tích tắc rồi phát lại trong não hải Phạm Tu Văn với tốc độ cực nhanh.

. . .

Hôm đó cũng là một ngày nắng đẹp.

Võ Đình Nguyên năm ấy tám tuổi, theo chân phụ thân đến Tinh Băng thành bàn bạc chuyện công việc với Lãnh gia.

Kỳ thực lão cha hắn chỉ muốn nhân cơ hội dẫn nhi tử đi chơi một lần. Từ nhỏ Võ Đình Nguyên đã mang danh thiên tài địa linh căn, ngoài tu luyện cũng chỉ có tu luyện, lúc nào cũng mang dáng vẻ của một ông cụ non trầm mặc.

Khi đoàn người Võ gia tiến vào đại điện gặp gỡ cao tầng Lãnh gia, Võ Đình Nguyên không có chút hứng thú nào bèn tiến vào hoa viên đi dạo.

Đi được một lúc, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy đứa trẻ lao xao cả một góc vườn.

Trước mặt hắn là một nhóm gồm năm công tử tiểu thư Lãnh gia, đứa lớn nhất khoảng hơn mười tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ khoảng bảy tuổi, trong đó có hai bé trai và ba bé gái.

Một bé trai khoảng mười một tuổi lớn tiếng nói với một bé gái:

“Y Lan, muội mau xin lỗi Y Nhi đi. Ta biết muội luôn không thích Y Nhi, nhưng chưởng Y Nhi té xuống hồ như thế là rất quá quắt. Nếu muội không xin lỗi Y Nhi, ta sẽ mách lại với Gia chủ đó.”

Bình Luận (0)
Comment