Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 18 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (16)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Bé gái tên Y Lan chỉ đạm mạc nhìn mấy đứa trẻ, không nói một lời.

Đứa bé gái nhỏ nhất tên Y Nhi toàn thân ướt đẫm, rõ ràng là vừa mới từ dưới hồ leo lên, trước ngực áo còn có dấu vết của một chưởng ấn hình bàn tay. Cô bé run lập cập nắm lấy ống tay áo đứa bé trai vừa rồi, rấm rứt khóc:

“Dung ca, đừng trách Y Lan tỷ. Hẳn là tỷ ấy không cố ý đâu, có lẽ Y Lan tỷ chỉ muốn đùa với muội… là do muội quá yếu ớt nên mới té xuống hồ.”

Đứa bé trai còn lại cũng cất tiếng mắng:

“Y Nhi, muội đừng có ngốc nghếch như vậy nữa, Y Lan chưa bao giờ xem muội là muội muội ruột thịt, lúc nào cũng bày trò bắt nạt muội. Uổng cho cái danh thiên tài địa linh căn nhưng lại có tâm tính độc ác như rắn rết.”

Võ Đình Nguyên vốn định xoay người rời đi, đột nhiên nghe được ba chữ ‘địa linh căn’ nên mới tò mò đứng yên tại chỗ.

Lúc này, mấy đứa trẻ cũng đã phát hiện ra Võ Đình Nguyên, lập tức nhận ra thân phận của hắn.

Hơn nữa dù chỉ là một bé trai tám tuổi nhưng ngoại hình của Võ Đình Nguyên vẫn vô cùng bắt mắt, là một bé trai phấn điêu ngọc mài người gặp người thích.

Bé gái tên Y Nhi lập tức đỏ mặt, đứng nép vào người Dung ca, bàn tay khẽ mân mê gấu áo.

“Ngươi là tiểu thiếu chủ của Võ gia đúng không?” Dung ca hỏi, trong mắt hiện lên tia ghen ghét.

Thấy Võ Đình Nguyên đứng yên không thèm đáp lời, Dung ca lập tức mất kiên nhẫn, vừa định lên tiếng đuổi người thì Y Nhi đứng bên người hắn bỗng thỏ thẻ nói:

“Chào tiểu công tử, ta là Lãnh Y Nhi, nhị tiểu thư của Lãnh gia. Thật ngại khi để công tử nhìn thấy ta trong bộ dạng này…”

“Không quan tâm.” Võ Đình Nguyên đột nhiên lên tiếng, sau đó phun ra thêm hai chữ: “Người xấu.”

Sắc mặt Lãnh Y Nhi lập tức trở nên xám ngoét, ba đứa trẻ còn lại cũng tức giận ra mặt, chỉ có Lãnh Y Lan là không biểu hiện gì mà chầm chậm quay đầu nhìn hắn.

“Võ công tử, đừng ỷ mình có chút địa vị và tu vi thì khinh thường người khác. Y Nhi có lòng tốt chào hỏi ngươi, không ngờ ngươi lại xấu tính như vậy!” Dung ca bực tức nói.

“Đồ đần.”

“. . .”

Còn ngươi là đồ thiếu gia đáng ghét! Có tin ta về mách mẫu thân hay không?

Mặc kệ đám Dung ca đang tức xì khói, Võ Đình Nguyên quay sang nói với Lãnh Y Lan: “Tay.”

Lãnh Y Lan hơi ngẩn ra, sau đó ngoan ngoãn chìa tay ra.

Võ Đình Nguyên nhìn bàn tay nàng, lẩm bẩm nói: “Ngón trỏ dài.” Sau đó chỉ tay về phía dấu tay in trên ngực áo Lãnh Y Nhi: “Ngón trỏ ngắn.”

Cuối cùng ánh mắt hắn nhìn vào bàn tay phải đang khẽ run của Lãnh Y Nhi, ngón trỏ rõ ràng ngắn hơn ngón áp út một đoạn. Mà ngón trỏ tay phải của Lãnh Y Lan lại dài hơn hẳn ngón áp út.

Mấy đứa trẻ lúc này cũng đã bừng tỉnh hiểu ra. Thấy Lãnh Y Nhi vội vàng rụt tay lại giấu ra sau lưng, ba đứa trẻ còn lại rốt cuộc cũng hiểu được dấu tay trên ngực áo Y Nhi là của ai, vẻ mặt lập tức xụ xuống như ăn phải mướp đắng.

Dung ca lập tức lên tiếng chất vấn: “Y Nhi, là muội tự chưởng mình rơi xuống hồ sao?”

Sắc mặt Lãnh Y Nhi trắng bệch, cô bé quắc mắt nhìn Lãnh Y Lan một cái rồi quay đầu bỏ chạy ra khỏi hoa viên.

Ba đứa trẻ còn lại ngẩn tò te ra một lúc, sau đó mặt mũi đứa nào đứa nấy đều đỏ rần, len lén nhìn Lãnh Y Lan, miệng lí nhí nói xin lỗi rồi co giò chạy bay chạy biến.

Hoa viên chỉ còn lại hai đứa trẻ được mệnh danh là thiên tài của hai gia tộc đứng đầu quận đông bắc.

Im lặng một lúc, Lãnh Y Lan rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Thấy Võ Đình Nguyên không nói gì, Lãnh Y Lan đưa mắt nhìn ra mặt hồ, nói khẽ: “Ngươi thật thông minh… Hầu hết mọi người đều tin lời Y Nhi.”

“Vì bọn hắn ngốc.” Võ Đình Nguyên thản nhiên đáp.

Lãnh Y Lan nhìn hắn, gương mặt băng lãnh trở nên nhu hoà. “Ta cũng ngốc. Ta không bao giờ giải thích.”

Võ Đình Nguyên lắc đầu nói: “Không giải thích cũng chẳng sao. Chỉ có kẻ yếu mới phải dùng đến âm mưu. Ngươi có thể đánh bọn hắn một trận, lý lẽ thuộc về kẻ mạnh.”

“Thì ra ngươi không phải chỉ biết nói có mấy chữ.” Lãnh Y Lan ngẩn ra.

“Ta không thích nhiều lời với những kẻ không xứng đáng.”

Lãnh Y Lan im lặng một lúc lâu. Nàng mơ màng nhìn những tia nắng nhảy nhót trên mặt hồ, chợt cảm thấy hôm nay quả thật là một ngày nắng đẹp.

Trên mặt nàng nở một nụ cười hiếm hoi, tựa như hoa mọc trên đá, lá mọc bên thềm.

“Đã lâu rồi ta không được vui như vậy.” Nàng nói, “Ngươi thật đặc biệt.”

Võ Đình Nguyên không trả lời nàng. Mấy lời thổi phồng này ngày nào lão cha cũng nhét đầy vào tai hắn.

“Tặng ngươi.” Lãnh Y Lan cởi ngọc bội đeo bên hông ra, đưa tới trước mặt hắn.

Võ Đình Nguyên lắc đầu: “Phụ thân dạy ta không được nhận đồ của người lạ.”

Bình Luận (0)
Comment