Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
Lãnh Y Lan lúng túng nói: “Là vì ngươi giúp ta nên ta mới muốn cảm tạ thôi…”
“Phụ thân dạy ta làm ơn không cần báo đáp.”
“. . .”
Thôi được rồi… ta chịu thua phụ thân ngươi đó!
“Vậy… sau này khi ta lớn, ta nhất định sẽ đến Tinh Quang thành tìm ngươi.” Lãnh Y Lan chém đinh chặt sắt nói.
Võ Đình Nguyên không khỏi nghiêng đầu tự hỏi, tìm ta làm gì? Nhưng nghĩ lại đó là việc của nàng, không liên quan đến hắn nên hắn không buồn hỏi nữa.
Sau ngày hôm đó, Võ Đình Nguyên cùng phụ thân rời khỏi Lãnh gia, rất nhiều năm về sau hắn cũng chưa từng gặp lại nàng.
Trong mắt Võ Đình Nguyên, đây chỉ là một đoạn nhạc đệm vô cùng ngắn ngủi, nhưng đối với người nào đó, hắn đã trở thành một ký ức không thể phai mờ.
Phạm Tu Văn hoàn toàn nghẹn lời.
Thật không ngờ Võ Đình Nguyên lại đào cho hắn một cái hố đào hoa từ mười hai năm trước! Chẳng trách đại tiểu thư nhà người ta lại tìm tới tận cửa, hoá ra nàng đã nhìn trúng Võ Đình Nguyên từ hồi tám tuổi.
Một tên cẩu độc thân nhiều năm như Phạm Tu Văn thật sự muốn từ chối hiểu chuyện này.
Rõ ràng đối với Võ Đình Nguyên, Lãnh Y Lan chỉ là một người lạ không hơn không kém. Hắn giúp nàng chỉ là thuận tay, nhiều lời với nàng một chút cũng vì tính tình nàng lạnh nhạt mà còn là ‘địa linh căn’, khiến hắn cảm thấy nàng và hắn là cùng một loại người.
Nào ngờ đâu lại câu mất trái tim tiểu cô nương, để rồi bây giờ Phạm Tu Văn phải thay hắn trả nợ! Người với người mà thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào, có tức không cơ chứ?
Đừng quên, Phạm Tu Văn hắn chính là cẩu độc thân một ngàn năm!
Lãnh Y Lan vẫn đang nhìn Phạm Tu Văn, chờ đợi câu trả lời của hắn. Trước mặt mọi người, nàng là nữ thần băng giá, nhưng ở trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương.
Đã nhập vai thì phải đóng cho trót. Phạm Tu Văn bày ra vẻ mặt thản nhiên đáp lời nàng: “Là lần gặp mặt trong hoa viên Lãnh gia có phải không?”
Trên mặt Lãnh Y Lan lập tức hiện ra vẻ ôn nhu. Nàng thì thầm: “Vậy ra công tử vẫn còn nhớ ta…”
“Ta là tu hành giả thiên tài, trí nhớ rất tốt.”
“. . .”
Cái đức hạnh này… quả thật là hắn, không sai vào đâu được. Lãnh Y Lan chợt cảm thấy buồn cười.
Nàng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta đã giữ lời, đến Tinh Quang thành tìm công tử.”
“Đó là việc của ngươi, cũng là mong muốn của ngươi, có liên quan gì đến ta?” Phạm Tu Văn hờ hững đáp.
Lãnh Y Lan sững người.
Bọn họ đều là người trưởng thành, lại thông minh nhạy bén, không còn là những đứa trẻ tám, chín tuổi ngây thơ không hiểu sự đời nữa. Dù không nói thẳng thừng thì cả hai người đều hiểu ý đối phương.
Lãnh Y Lan cúi đầu nhìn tia nắng dưới mặt đất, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng: “Vậy… mong muốn của công tử là gì?”
“Đời này của ta chỉ quan tâm đến hai thứ, một là Võ gia, hai là tu hành.” Phạm Tu Văn thành thật đáp.
“Chẳng lẽ công tử không muốn Võ gia khai chi tán diệp sao?” Lãnh Y Lan thử hỏi.
“Việc đó có rất nhiều tộc nhân Võ gia lo rồi. Phụ thân nói ta cứ việc làm điều mình muốn, không cần thành gia lập thất, phụ thân nuôi.”
“. . .”
Thôi vậy, ta lại chịu thua phụ thân chàng.
À không, kỳ thực… là ta thua chàng.
Lãnh Y Lan mỉm cười tự giễu rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt, nhìn thẳng vào những tia nắng xuyên qua tán lá xum xuê. Tia nắng chói chang khiến tầm nhìn của nàng trở nên mơ hồ, khoé mắt cay cay.
Nàng vẫn giữ tư thế ngẩng cao đầu, hai mắt từ từ nhắm lại. Một chút nữa thôi… để những chua xót chảy ngược vào trong, nàng sẽ có thể đối diện hắn lần nữa.
Phạm Tu Văn cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình, cố vờ tỏ ra không thấy.
Lát sau, Lãnh Y Lan quay sang nhìn Phạm Tu Văn, trong mắt đã là một mảnh bình thản, trong xanh như mặt hồ.
“Công tử, chúng ta quay về đại điện thôi.”
Phạm Tu Văn gật đầu, theo chân nàng trở về đại điện.
. . .
Trong đại điện Võ gia.
Tiệc rượu vẫn đang diễn ra, Lãnh Y Nhân đã trở về chỗ ngồi tiếp tục nhấm nháp các món ngon đặc sắc của Tinh Quang thành.
Võ Đình Ninh và các vị trưởng lão trò chuyện với hắn về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ âm mưu của Lưu gia đến việc Võ gia được tổ tiên truyền cho Vô Căn Pháp, duy chỉ ăn ý không nhắc tới đề nghị liên hôn lần này.
Khi Lãnh Y Lan và Phạm Tu Văn trở vào đại điện, hai người đồng thời về chỗ của mình, tiếp tục dùng bữa trưa.
Lãnh Y Nhân nhìn sang phía nữ nhi, thấy nàng khẽ lắc đầu với dáng vẻ ảm đạm, hắn lập tức hiểu rõ, không khỏi thở dài một tiếng. Chuyện tình cảm là thứ không cách nào miễn cưỡng, đặc biệt là đối với tu hành giả bọn họ.
Chỉ cần đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ thì thọ mệnh đã là ba trăm năm, tăng một cảnh giới thì tăng thêm trăm năm.