Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
Tên thuộc hạ đẩy cửa bước vào, đầu cúi thật thấp, mắt nhìn xuống mũi giày. Hắn tiến lên ba bước rồi đứng yên tại chỗ, chắp tay bẩm báo:
“Thiếu chủ, tai mắt của chúng ta vừa thông báo Lãnh gia tìm đến Võ gia xin làm gia tộc phụ thuộc để được Võ gia bảo vệ, bù lại hàng năm bọn hắn sẽ nạp lên bảy phần tài nguyên.”
Lưu Khải mở mắt, nghiêng đầu nhìn tên thuộc hạ.
Toàn thân tên thuộc hạ run lên, đến giọng nói cũng trở nên run rẩy:
“Tinh Băng thành cách Tinh Quang thành quá gần, người của chúng ta chặn giết Lãnh Y Nhân không kịp. Hiện tại hắn đã ký Khế Ước Trung Thành, chính thức trở thành thuộc hạ của Võ gia…”
“Á!”
Một nữ tử không kềm được đau đớn, bật thốt lên. Bàn tay của Lưu Khải vừa rồi dùng lực siết khá mạnh khiến một bên ngực non mềm của nàng đã sưng tím. Ngay sau đó nàng vội im bặt, tiếp tục thực hiện công việc của mình, không dám rên lên một câu.
Thấy Lưu Khải trầm mặc không nói, tên thuộc hạ tiếp tục bẩm báo:
“Ngoài ra thuộc hạ còn nhận được một tin tức tốt. Mấy ngày sau Thiếu chủ Võ gia Võ Đình Nguyên sẽ dẫn theo một đám tinh anh dưới trướng đi lịch luyện bên ngoài.”
Lưu Khải nhướng mày: “Bao nhiêu người?”
“Ước chừng khoảng một trăm người, tu vi đa số là Luyện Khí kỳ, còn lại là Trúc Cơ kỳ, bao gồm cả có linh căn và không linh căn.”
“Tu vi của Võ Đình Nguyên thế nào?”
“Hiện tại đã là Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn là người có tu vi mạnh nhất trong chuyến lịch luyện lần này. Thuộc hạ cho rằng Võ gia đang muốn nhân cơ hội này để rèn luyện lực lượng tu hành giả không linh căn.”
Lưu Khải trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Kế hoạch thâu tóm Lãnh gia để vây giết Võ gia đã thất bại. Nhưng không sao, một khi ta có được Võ gia thì Lãnh gia tự khắc sẽ trở thành vật trong tay thôi. Hơn nữa cơ hội chặt đứt tương lai của Võ gia đã đến rồi.”
Tên thuộc hạ thân tín lập tức đáp:
“Đúng vậy Thiếu chủ, đây là cơ hội rất tốt để trừ khử Võ Đình Nguyên. Hắn luôn được Võ Đình Ninh bảo bọc rất kỹ, lần này ra ngoài lịch luyện hẳn là vì lần trước bị Võ Thái Bảo đánh bại nên mới muốn tăng thêm kỹ năng chiến đấu. Thuộc hạ cho rằng chúng ta nên phái một nhóm cao thủ Trúc Cơ kỳ đi giết hắn và đám tu hành giả tinh anh, trong đó nên có mấy người là Trúc Cơ hậu kỳ.”
Lưu Khải gật đầu. “Được.”
Tên thuộc hạ khom người nói: “Thuộc hạ đi an bài ngay.”
“Chờ đã.”
Lưu Khải lại khép hờ mắt, thả lỏng nói: “Cử thêm ba tu hành giả Kim Đan kỳ ẩn trong bóng tối quan sát. Nếu có gì bất ngờ phát sinh thì ra tay hỗ trợ. Ta không tin Võ Đình Ninh để quý tử của hắn ra ngoài mà không có người bảo hộ.”
Tên thuộc hạ hơi ngẩn ra nhưng vẫn cố gắng kềm lòng không dám ngẩng đầu lên. “Tuân lệnh.”
Sau đó mặc cho bên tai truyền đến âm thanh da thịt va chạm và tiếng rên la của nữ tử, tên thuộc hạ vẫn cắm mặt nhìn xuống đất, xoay người bước ra ngoài, không quên khép cửa lại thật chặt.
Ra đến ngoài sân, hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, bụng nghĩ thầm, xử lý xong việc Thiếu chủ giao hắn phải ra thanh lâu giải quyết một phen mới được. Thiếu chủ đúng là thích tra tấn người khác mà!
. . .
Ba ngày sau.
Phạm Tu Văn dẫn theo hơn một trăm tu hành giả rời khỏi Tinh Quang thành, tiến vào vùng dã ngoại.
Trên bản đồ Tinh Vân đại lục, Tinh Quang thành nằm ở góc trên bên phải. Sau lưng tựa vào đông bắc sơn mạch, phía tây là Tinh Vũ thành, phía đông là Tinh Băng thành, đối diện là Tinh Thần thành.
Với lực lượng tinh thần lực của một Vũ Trụ Chi Chủ, kỳ thực Phạm Tu Văn có thể cảm ứng được năng lượng ba động trên toàn bộ tinh cầu này chứ đừng nói chi là các mỏ quặng linh thạch.
Lấy Tài Nguyên Thư Tạp Lục làm cái cớ, Phạm Tu Văn dự định sẽ tìm cho Võ gia vài mỏ quặng để khai thác. Đương nhiên sẽ không dồn hết tất cả mỏ quặng vào một lần tìm, nếu không sẽ khiến tất cả mọi người nghi ngờ thân phận của hắn.
Bởi vì sau khi hoàn thành xong ước nguyện của Võ Đình Nguyên, Phạm Tu Văn sẽ trả lại thân thể này cho nguyên chủ, cũng chính là Võ Đình Nguyên thực thụ. Thế nên Phạm Tu Văn không có ý định thể hiện mình quá nhiều, tránh cho có người nổi lòng nghi ngờ.
Địa điểm đầu tiên đoàn người nhắm tới là Phục Ngưu Sơn.
Trong Tài Nguyên Thư Tạp Lục, Phục Ngưu Sơn có một mỏ quặng thiên nhiên sản lượng lớn nhưng chưa từng được khai thác, cũng bởi vì nơi này được đàn hung thú Phục Ngưu canh giữ.
Phục Ngưu Sơn khá gần Tinh Quang thành nên chỉ ngự kiếm phi hành một ngày một đêm là đến nơi.
Theo hiệu lệnh của Phạm Tu Văn, đoàn người hạ trại ở giữa sườn núi sau một ngày liên tục bôn ba, nghỉ ngơi hồi phục năng lượng một đêm, sáng ngày hôm sau sẽ bắt đầu quá trình lịch luyện, mục tiêu chính là đàn Phục Ngưu hung hăng trên núi.