Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 23 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (21)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Con số 30% này đã là rất cao, chỉ cần có đủ vận khí và thực lực thì các gia tộc đều có thể đạt được rất nhiều tài nguyên. Tài Nguyên Thư Tạp Lục được xem là quyển sách gối đầu giường của các vị Gia chủ, mà người viết ra nó chính là Thông Thương hội.

“Ta đã sớm biết hắn sẽ lại trách trời trách người, không có gì lạ. Tư duy của loại người như hắn từ trước đến nay vẫn luôn xoay quanh cái trục vị kỷ.” Phạm Tu Văn vừa đọc sách vừa dùng thần thức trò chuyện với Hệ thống.

[E là tiếp theo hắn sẽ nghĩ cách làm hại ký chủ, sau đó đâm đầu vào con đường chết…]

Phạm Tu Văn nhún vai không đáp.

“Đình Nguyên, con có vẻ thích quyển sách này nhỉ? Con đã đọc nó suốt một canh giờ rồi.” Võ Đình Ninh rốt cuộc không nhịn được tò mò bèn hỏi.

“Nhi tử cảm thấy quyển sách này rất thú vị… Hơn nữa Võ gia chúng ta đang trong giai đoạn phát triển cấp tốc, tài nguyên thiếu thốn vô cùng. Nhi tử cho rằng chúng ta nên bắt đầu tìm kiếm và khai khoáng mỏ linh thạch.”

Tại Tinh Vân đại lục, linh thạch là thứ được xem như tiền tệ để trao đổi và mua bán vật phẩm. Bên trong linh thạch chứa rất nhiều linh khí không chút tạp chất, là căn cơ để đề thăng tu vi cho tu hành giả.

Chỉ cần có đủ linh thạch, một tu hành giả tư chất thấp nhất là hoàng linh căn cũng có thể tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn, tương ứng với huyền linh căn là Kim Đan hậu kỳ viên mãn, địa linh căn là Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, thiên linh căn là Hoá Thần hậu kỳ viên mãn.

Về phần Đại Thừa kỳ thì phải dựa vào ngộ tính của mỗi người, trăm triệu người may ra mới có một.

Nói như vậy không có nghĩa là hoàng linh căn chỉ có thể tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn. Cần cù bù thông minh, câu nói này chưa bao giờ sai. Nếu tư chất linh căn của ngươi không tốt thì ngươi càng phải cố gắng gấp trăm lần người khác, đương nhiên sau đó sẽ được đền bù xứng đáng. Trên Tinh Vân đại lục có không ít tu hành giả hoàng linh căn tu luyện đến Kim Đan kỳ, thậm chí là Nguyên Anh kỳ, được vô số người bội phục.

Chỉ những người có nghị lực phi thường mới làm ra được điều phi thường. Thế giới này không dành cho những kẻ không làm mà muốn có ăn.

Võ Đình Ninh sờ cằm nói:

“Ta cũng đang lo lắng việc đó đây. Số lượng tu hành giả của Võ gia tăng quá nhanh, mà tài nguyên thì không theo kịp, chúng ta cần nhanh chóng tìm thêm mấy mỏ quặng để khai thác. Về phần nhân lực thì không sợ thiếu, có thể cho các tu hành giả Luyện Khí kỳ đi đào quặng, ai đào được càng nhiều thì được chia phần trăm tài nguyên càng lớn, ta tin rằng đội quân Luyện Khí kỳ không linh căn từng là phàm nhân rất nguyện ý làm việc này, bọn họ không sợ khó không sợ khổ, lại cực kỳ trung thành.”

“Phụ thân suy tính rất chu toàn. Nhi tử dự định dẫn theo một nhóm tu hành giả tinh anh đi tìm mỏ quặng, đến những vị trí được nêu trong Tài Nguyên Thư Tạp Lục, hy vọng sẽ may mắn tìm được vài mỏ quặng tự nhiên có sản lượng tốt, tiện thể cho bọn họ lịch luyện một lần.”

“Vất vả cho nhi tử rồi. Phụ thân sẽ cử mấy trưởng lão Kim Đan kỳ đi theo bảo vệ con. Con là trụ cột của Võ gia, không thể xảy ra chuyện gì được.”

“Nhi tử nghĩ tốt nhất là không nên để lộ mục đích thật của chuyến đi này, cứ nói là đi lịch luyện thôi… Các vị trưởng lão cũng nên cải trang thành nhóm người tinh anh để dễ bề làm việc.” Phạm Tu Văn nhìn lão cha, lời ít ý nhiều.

Võ Đình Ninh lập tức hiểu ý, gật đầu cười âm hiểm.

[Nồi nào úp vung nấy.]

Hệ thống bất lực lắc đầu. Sau đó nó phát hiện ra mình không có đầu, càng thêm bất lực.

. . .

Trong lúc đó, tại Tinh Vũ thành cách Tinh Quang thành ngàn dặm về phía tây.

Trong một gian phòng xa hoa tráng lệ rộng thênh thang.

Trên chiếc giường cực lớn trải nệm êm ấm, trướng rủ màn che, có hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa mặc áo lụa mỏng, vạt áo bị kéo xuống để lộ đôi vai trần và cặp gò bồng đảo nuột nà trắng nõn. Hai nàng đang không ngừng di chuyển trên người một nam tử.

Nam tử ngồi ngửa người ra, hai mắt khép hờ, đôi tay không ngừng len lỏi giữa vực sâu hun hút của hai nàng. Hai nữ tử phát ra âm thanh kiều mị khiến người khác nghe bủn rủn cả tay chân.

Đúng lúc này, một tên thuộc hạ thân tín đứng ngoài cửa khẽ nói: “Thiếu chủ, có tin khẩn từ Tinh Quang thành truyền về.”

“Vào đây.” Nam tử thản nhiên nói, đôi tay vẫn không ngừng di động.

Hai thiếu nữ giật nảy mình, luống cuống bò xuống nhưng bị bàn tay nam tử kẹp chặt, chỉ nghe hắn trầm giọng nói: “Tiếp tục.”

Các nàng không dám làm phật ý hắn, lập tức lại trở nên ngoan ngoãn. Một người cúi thấp đầu xuống, một đầu tóc đen nhánh nhấp nhô giữa hai chân nam tử, người còn lại dùng đầu lưỡi hồng hồng xinh xắn chạm vào hai hạt đậu nhỏ trên ngực hắn.

Bình Luận (0)
Comment