Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 26 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (24)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Tinh thần lực của Phạm Tu Văn đã phát hiện ra đám lang sói đang rình rập xung quanh.

Đối phương có khoảng ba mươi tu hành giả Trúc Cơ kỳ, trong đó có năm tên Trúc Cơ hậu kỳ, xem ra Võ Gia Lâm đã báo cáo rõ ràng tình trạng binh lực của nhóm người lịch luyện cho Lưu gia. Ngoài ra còn có ba tên Kim Đan kỳ ẩn trong bóng tối. Hắc y nhân vừa rồi chính là một trong ba người này.

Không thể không nói, Thiếu chủ Lưu Khải quả là cẩn thận vô cùng, chuẩn bị rất chu đáo. Nếu đổi lại là Võ Đình Nguyên thật thì rất có thể sẽ bị giết chết mà không có chút lực hoàn thủ nào.

“Hệ thống, tìm thông tin về Võ Gia Lâm cho ta, từ xuất thân đến các loại người mà hắn từng liên lạc. Ta muốn biết vì sao hắn lại bán đứng Võ gia.”

[Ký chủ, Võ Gia Lâm là đứa con ngoài giá thú của nhị trưởng lão Võ Nhị Lang, ba mươi năm trước nhị trưởng lão bị một nữ tộc nhân của Lưu gia vừa ý, mặc kệ hắn đã có thê nhi, nàng ta hạ dược hắn rồi lăn giường, sau đó đòi hắn chịu trách nhiệm.

Nhị trưởng lão quyết liệt không đồng ý, hắn là người sợ thê tử một phép, nào dáp nạp nhị phòng. Nữ nhân kia không đạt được mục đích, đe doạ đủ kiểu nhưng bất thành, phần cũng vì địa vị nàng ta trong Lưu gia rất thấp nên không tạo nên sóng gió gì, rốt cuộc nàng ta mang thai rồi sinh ra Võ Gia Lâm, sau đó vứt đứa nhỏ trước cổng Võ gia.

Được thê tử cho phép, nhị trưởng lão nuôi nấng Võ Gia Lâm, tuy rằng không mấy yêu thương hắn nhưng vẫn cung cấp đầy đủ tài nguyên vật chất, giúp hắn trở thành tu hành giả Trúc Cơ sơ kỳ.

Nào ngờ tên này khi biết nhà ngoại mình là Lưu gia, lập tức quay sang coi thường Võ gia, chỉ nhận dòng máu Lưu gia cao quý chảy trong người mình, còn không ngừng chỉ trích nhị trưởng lão có trăng quên đèn, bỏ rơi mẫu thân hắn.

Nhị trưởng lão thấy Võ Gia Lâm ích kỷ không hiểu chuyện, chút tình cảm cha con dành cho hắn cũng không còn, từ đó mặc kệ hắn không quan tâm nữa. Mấy năm trước Lưu gia cho người liên hệ hắn, hắn lập tức vẫy đuôi làm tay sai cho người ta, bán đi không ít tin tức nội bộ của Võ gia.

Lần này ngựa quen đường cũ, hắn lại bán tin ký chủ dẫn người ra ngoài lịch luyện, nhưng tên Võ Gia Lâm này đúng là không có đầu óc.

Đối phương lên kế hoạch giết ký chủ, đương nhiên cũng sẽ giết sạch đám tinh anh Võ gia. Hắn còn cho rằng bản thân hắn có thể thoát? Nếu để hắn sống trong khi những kẻ khác đều chết, Võ gia tất nhiên sẽ nghi ngờ, từ đó con cờ này sẽ chẳng còn giá trị gì với Lưu gia nữa. Mà đã không còn giá trị lợi dụng thì… Haiz, dĩ vãng dơ dáy dễ gì dấu diếm, cứ giết sạch cho thơm.]

Phạm Tu Văn: “. . .”

Được lắm Hệ thống, mày đu trend nhanh đấy!

Đối với loại người phản phúc thích trèo cao như Võ Gia Lâm, Phạm Tu Văn không có chút lòng thương xót nào. Tự gây nghiệt thì không thể sống, hắn sẽ phải trả giá cho những hành vi sai trái của mình.

[Ký chủ, hình như ngươi quên cái gì…]

“Hử?”

[Người ta còn đang chờ câu trả lời của ngươi kia kìa.]

Lúc này Phạm Tu Văn mới nhớ ra mình đang nói chuyện với Tô Lương.

Tô Lương vẫn đang đứng trước mặt Phạm Tu Văn, nghi hoặc không rõ vì sao Thiếu chủ lại ngây người lâu như vậy, chẳng lẽ Thiếu chủ không tin lời mình?

Tô Lương là người rất biết thân biết phận, dù cho được liệt vào hàng tinh anh của Võ gia thì hắn vẫn hiểu mình chỉ có thân phận thuộc hạ, không thể so được với các vị công tử là con cái của cấp bậc trưởng lão.

Nhưng Thiếu chủ Võ Đình Nguyên lại là người có ơn rất lớn với hắn, dù phải hy sinh tính mạng, Tô Lương cũng quyết không để Thiếu chủ xảy ra chuyện không may. Hành vi của Võ Gia Lâm khiến Tô Lương ý thức được, mục đích của âm mưu này hẳn là nhằm vào Thiếu chủ, trụ cột của Võ gia.

Vì thế, hắn lập tức đặt tay phải lên vị trí trái tim, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bắt đầu thi triển bí pháp Thề Nguyền.

“Ta, Tô Lương, lấy tính mạng mình ra thề với thiên địa, đời này quyết không phản bội Thiếu chủ, mọi lời ta nói với Thiếu chủ đều là thật, tuyệt không có nửa câu dối trá. Nếu vi phạm, Tô Lương nguyện bị Thiên đạo đánh chết!”

Dưới chân Tô Lương xuất hiện một vòng tròn phát sáng, quang mang bảy màu toả ra bắn thẳng lên bầu trời đêm rồi từ từ tiêu biến.

Những thế giới có Khế ước tồn tại thì gần như chắc chắc nơi đó cũng có Thiên đạo. Thiên đạo chấp chưởng thế giới, là khởi nguồn của mọi loại quy tắc trói buộc. Chính vì thế người trong thế giới này rất hiếm khi dám phát ra lời thề, bởi vì một khi Thề Nguyền, Thiên đạo sẽ luôn nhìn ngươi chằm chằm, giơ cao cây búa sét chờ ngươi vi phạm lời thề để hắn bổ xuống mấy phát.

Nhìn vẻ mặt cương nghị quyết tuyệt của Tô Lương, Phạm Tu Văn nghiêng đầu nói:

“Ngươi đã ký kết Khế Ước Trung Thành với Võ gia, còn Thề Nguyền làm cái gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?”

Tô Lương: “. . .”

Bình Luận (0)
Comment