Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 27 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (25)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Tô Lương đưa tay lên gãi đầu. Thiếu chủ nói có lý, về điểm này thì Khế Ước Trung Thành có tác dụng chẳng khác gì Thề Nguyền, hắn quá vội muốn chứng minh mình nói thật nên đã không kịp suy nghĩ thấu đáo… Sau này đến cả lời nói dối thiện ý cũng không nói được nữa rồi.

Tô Lương tự cốc mình một cái. Ta đúng là đồ tiểu nhị ngu ngốc.

Phạm Tu Văn nhìn bộ dạng khờ khạo thật thà của Tô Lương, khoé môi bỗng nhếch lên thành một nụ cười bí hiểm.

[Ký chủ, ngươi đang cười rất biến thái, mau dừng lại! Ký chủ lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì rồi phải không?]

“Cũng chẳng có gì, chẳng qua ta đang nghĩ… nếu Võ Thái Bảo bị một người bình thường như Tô Lương đánh bại, có phải là sẽ tức muốn hộc máu không?” Phạm Tu Văn hớn hở nói với Hệ thống.

[. . .]

Hệ thống đang hoài nghi nhân sinh và đạo đức con người, xin đừng ai làm phiền lúc này!

“Một thiên tài địa linh căn như ta đánh bại hắn sẽ chỉ khiến hắn than trời trách đất, đổ lỗi cho cuộc đời, rằng ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, có đầy đủ mọi thứ, ta đánh thắng hắn cũng không có gì lạ. Nhưng nếu là một người có xuất phát điểm thấp như Tô Lương thì sao? Người ta có tư chất hạ đẳng, xuất thân là tiểu nhị, ngộ tính thì gần như không có, lại chỉ mới tu luyện có một năm… Nếu bị Tô Lương đánh bại, đó mới là đả kích lớn nhất đối với Võ Thái Bảo. Chậc chậc, ta vừa nghĩ đã thấy sảng khoái cả người.”

[. . . Đô đốc Lý Thiện, Thống Thống sai rồi, Thống Thống không nên vì ham chơi mà rời xa người, người mau đến đón Thống Thống trở về, hứa sẽ ngoan. T_T]

“Ngươi lầm bầm linh tinh cái gì? Lý Thiện vì cầu cạnh ta mới tặng ngươi cho ta, ngươi không có cửa trở về đâu. Vả lại ta cũng đã sửa ngươi lại khá nhiều, tính ra ta cũng là… cha nuôi của ngươi đó nha.”

[Tạm biệt mọi người, Thống Thống phải tự kết liễu đời mình trước khi bị cha nuôi làm thịt. Thôi ta đi đây.]

[Hệ thống đã mất kết nối…]

“Cútttt!” Cái Hệ thống điên khùng này càng ngày càng có bệnh, chả biết học ai nữa!

Hệ thống rất muốn nói “Còn ai vào đây?” Nhưng nó đã (giả vờ) mất kết nối, không thể trồi lên đâm thọt ký chủ được.

Phạm Tu Văn đặt tay lên vai Tô Lương, khẽ vỗ một cái:

“Ngươi yên tâm đi, việc này ta sẽ xử lý. Ngươi cứ về chỗ nghỉ ngơi cho lại sức đã.”

“Nhưng mà an nguy của Thiếu chủ…”

“Tin ta, ta có thể bảo vệ mình. Còn nữa, đây là đan dược giúp khôi phục thể lực, ngươi ăn đi cho mau lại sức.”

Tô Lương vốn định nói không cần, phi hành một ngày không làm hắn quá mệt mỏi, nhưng nghĩ lại Thiếu chủ đang gặp nguy sớm chiều, hắn nên khôi phục thực lực đến trạng thái tốt nhất để bảo vệ Thiếu chủ, bèn gật đầu nhận lấy viên đan dược.

“Đa tạ Thiếu chủ.” Tô Lương ngoan ngoãn nuốt viên đan dược vào bụng rồi ôm quyền rời đi.

Phạm Tu Văn mỉm cười nhìn theo bóng hắn.

[Ký chủ, ngươi cho hắn uống cái gì thế?] Hệ thống không kềm được tò mò, rốt cuộc cũng trồi lên hỏi.

“Cực phẩm Tẩy Tuỷ Đan do chính tay Vũ Trụ Chi Chủ hậu kỳ luyện chế, có tác dụng gia tăng ngộ tính học một hiểu mười, thoát thai hoán cốt, khai thông kỳ kinh bát mạch và mở rộng đan điền khí hải, tuy không biến hắn thành có linh căn nhưng thiên linh căn gặp hắn cũng phải quỳ.”

[Ký chủ chơi ăn gian, ta báo công an!]

“Nào có, ta chỉ giúp con đường tu hành của hắn trở nên dễ dàng hơn, bớt chông gai so với lúc trước, nhưng nếu Tô Lương lười biếng chây lì không chịu bước đi thì hắn mãi mãi không thể gia tăng thực lực.”

[Tô Lương rõ ràng là người chăm chỉ nhất trong số những người chăm chỉ. Ký chủ không chỉ ăn gian mà còn lươn lẹo.]

“Ủa, ta nhớ ngươi đã mất kết nối rồi mà Hệ thống?”

[Hệ thống đã được kết nối lại.]

“. . .”

Phạm Tu Văn không thèm để ý tới nó nữa, thuận tay vẫy một chú chim đang đậu trên cành cây gần đó.

Chú chim nhỏ nghiêng đầu nhìn rồi bay sà xuống, đáp xuống lòng bàn tay hắn. Phạm Tu Văn vuốt ve bộ lông nó, nhét một viên đan dược nhỏ xíu vào mỏ chim rồi rầm rì mấy tiếng. Chú chim mổ mổ vào tay hắn, sau đó tung cánh bay đi.

Xong việc, Phạm Tu Văn xoay người quay trở vào trong lều, thoải mái đánh một giấc đến khi trời sáng.

. . .

Sáng hôm sau, thái dương thức giấc.

Các tu hành giả của Võ gia đã thức dậy, đám người Luyện Khí kỳ lấy lương khô ra ăn rồi kéo nhau ra con suối gần đó để uống nước. Tại khu vực hạ trại chỉ còn khoảng một phần ba tu hành giả là Trúc Cơ kỳ đang khoanh chân hô hấp thổ nạp linh khí.

Võ Gia Lâm ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn về phương hướng con suối, khoé môi giương lên.

Uống đi, uống cho nhiều vào, thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi các ngươi!

Nhìn đám người Luyện Khí kỳ lục tục trở về, dáng vẻ thần thanh khí sảng, Võ Gia Lâm không khỏi cười lạnh. Chỉ ít phút nữa thôi, khi bọn hắn phát hiện ra cơ thể mình không thể hấp thụ được linh khí nữa… thì đã muộn.

Bình Luận (0)
Comment