Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 29 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (27)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Phạm Tu Văn khoanh tay lại, mỉm cười thản nhiên nói: “Các huynh đệ, xông lên nào!”

Đám tu hành giả Võ gia cảm thấy rất hoang mang trước lời trào phúng của Võ Gia Lâm, nhưng bọn hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Thiếu chủ. Ai nấy đều lấy vũ khí ra, bộc phát năng lượng linh khí đánh về phía đám hắc y nhân.

Cục diện chẳng mấy chốc đã trở nên hỗn loạn.

Nhìn linh khí tung bay đầy trời, tên thủ lĩnh hắc y nhân quay phắt lại nhìn Võ Gia Lâm, mắng lớn: “Đồ vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong!”

Võ Gia Lâm giật bắn người trượt té khỏi tảng đá lớn, sau đó hắn chật vật đứng dậy, trợn trừng mắt nhìn đám tu hành giả Luyện Khí kỳ đang thi triển cùng một loại chiêu thức giống hệt nhau. Phía trên đầu bọn hắn, linh khí dần dần tụ tập càng lúc càng dày đặc.

Toàn thân Võ Gia Lâm run rẩy, lắp bắp nói: “Không… không thể nào! Rõ ràng ta đã cho Tán Linh Phấn vào trong nguồn nước, tất cả bọn hắn đều đã ra suối uống nước, vì sao… vì sao lại không bị tán công mất hết tu vi?!”

Hắn vừa thốt ra lời này, toàn bộ nhóm tinh anh Võ gia đều nhìn hắn bằng ánh mắt ghê tởm không thôi.

Tên thủ lĩnh hắc y nhân không thèm đoái hoài đến Võ Gia Lâm, chỉ lo tập trung chỉ huy đám người dưới trướng chiến đấu.

Tuy rằng đám hắc y nhân đều là Trúc Cơ kỳ, có thể nghiền ép Luyện Khí kỳ, nhưng những người được Phạm Tu Văn dạy dỗ tuyệt đối không phải là phế vật, cho dù tu vi bọn hắn rất thấp, mạnh nhất cũng chỉ có Luyện Khí kỳ tầng sáu là Tô Lương, thì bọn hắn vẫn có một ưu điểm mà không ai bì được: năng lực bày trận.

Các tu hành giả Luyện Khí kỳ không linh căn của Võ gia đều được Phạm Tu Văn dạy cho một loại trận pháp vô cùng kỳ diệu tên là Luyện Thiên Trận, chỉ cần là Luyện Khí kỳ thì đều có thể thi triển.

Trận pháp này yêu cầu độ phối hợp và đồng lòng giữa các thành viên rất cao, cực thích hợp đối với các tu hành giả không linh căn đã ký Khế Ước Trung Thành, thế nên khi sáu mươi người cùng phối hợp thi triển, uy lực tạo ra chẳng khác gì của sáu mươi tu hành giả Trúc Cơ sơ kỳ.

Đám hắc y nhân lập tức trở nên lúng túng.

Năm Trúc Cơ hậu kỳ vốn định vây công một mình Phạm Tu Văn thì nay đều phải hỗ trợ chống cự lại Luyện Thiên Trận, góp thêm cả đám người Trúc Cơ trung kỳ và sơ kỳ còn lại cũng chỉ đủ để miễn cưỡng đánh ngang tay với hơn một trăm tu hành giả Võ gia.

Tên thủ lĩnh hắc y nhân thấy sự tình không ổn, vội quay đầu nhìn về phía rừng cây sau lưng hô lên: “Đại nhân, cứu mạng!”

Lá cây kêu xào xạc, chim chóc bay tán loạn. Từ trong cánh rừng có ba hắc y nhân chân đạp phi kiếm bay ra.

Hơn trăm tinh anh Võ gia lập tức cảnh giác nhìn ba người này. Khí tức trên người bọn hắn rất cao thâm, ngay cả mấy vị Trúc Cơ kỳ cũng không thể dò ra tu vi đối phương.

Ba hắc y nhân vừa xuất hiện, không nói không rằng đã lao thẳng về phía Phạm Tu Văn với tốc độ nhanh như thiểm điện.

“Thiếu chủ cẩn thận!” Đám người hô lên.

Bọn họ đều đang bận đối kháng với hắc y nhân Trúc Cơ kỳ, không ai kịp chạy đến bảo hộ Thiếu chủ, càng đừng nói chi tốc độ của ba người kia hoàn toàn vượt xa tốc độ của bọn họ.

Phạm Tu Văn bỗng bình thản nói: “Các ngươi kêu người lớn trong nhà ra, ta cũng biết vậy. Đại nhân, cứu mạng!”

Hắc y nhân: “. . .”

Tin ta báo công an tố cáo ngươi vi phạm bản quyền không?

Đúng lúc này, Võ Huân đang đấu tay đôi với một hắc y nhân Trúc Cơ sơ kỳ, đột nhiên tung ra thập liên chưởng oanh kích vào ngực đối phương.

Ầm ầm ầm…

Tên hắc y nhân trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân hắn đã dần bị tê liệt không còn cảm giác, máu tươi từ thất khiếu chảy ra văng lên trời thành hình vòng cung, toàn thân hắn bay ngược ra sau rồi ngã xuống đất, chỉ trong chớp mắt đã không còn hơi thở.

Võ Huân tung chưởng xong thì không đoái hoài đến đối thủ của mình nữa mà bay vọt về phía Phạm Tu Văn với tốc độ nhanh đến khó tin. Cùng đi với hắn còn có hai tu hành giả Trúc Cơ sơ kỳ khác của Võ gia.

Trông thấy bên phía Phạm Tu Văn có ba người vọt tới chắn đường, ba tên hắc y nhân nhíu mày khẽ lùi ra sau, đưa mắt nhìn nhau vẻ dò hỏi.

Thấy Thiếu chủ đã an toàn, Võ Huân mới đạm mạc lên tiếng: “Thiếu chủ, đừng gọi chúng ta là đại nhân, quá tổn thọ rồi.”

“Đại trưởng lão, ông đã hơn trăm tuổi, ta chỉ mới hai mươi mốt, không gọi ông đại nhân thì rất không lễ phép.” Phạm Tu Văn nhún vai.

Võ Huân âm thầm lau mồ hôi trán. Gia chủ bị bệnh nhi tử khống mà biết hắn chiếm tiện nghi của Thiếu chủ thì kiểu gì cũng chỉnh chết hắn.

“Lão bát, lão cửu, hai ngươi chia ra đối phó với hai tên đứng bên trái và bên phải, còn tên ở giữa để ta. Hắn là Kim Đan hậu kỳ.”

Bình Luận (0)
Comment