Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 30 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (28)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Hai người còn lại, cũng chính là bát trưởng lão và cửu trưởng lão, lập tức gật đầu, đồng thời tấn công về phía hai tên hắc y nhân Kim Đan Sơ kỳ.

Võ Gia Lâm bàng hoàng nhìn cảnh này, sợ hãi đến nói năng lắp bắp:

“Ngươi, ngươi… ngươi không phải là Võ Huân?! Ngươi là đại trưởng lão? Còn các ngươi là bát trưởng lão và cửu trưởng lão? Hoá ra các ngươi dịch dung cải trang làm nhi tử của mình để ẩn giấu tu vi! Đồ hèn hạ!”

Các tu hành giả Võ gia không ai thèm để ý tới hắn, trong mắt bọn họ, Võ Gia Lâm đã là người chết.

Một kẻ phản bội dù là ở đâu cũng bị xem như loài chuột bọ dơ bẩn nhất, bất kể là Võ gia hay Lưu gia cũng không có ý định để hắn sống đến hết hôm nay.

Đại trưởng lão là Kim Đan kỳ viên mãn đỉnh phong, chỉ còn thiếu một chút nữa là bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ. Đối thủ của hắn là một tên Kim Đan hậu kỳ, đương nhiên đại trưởng lão có thể dễ dàng đánh bại hắn. Nhưng muốn lấy mạng kẻ này thì cũng phí một chút công phu.

Về phần bát trưởng lão và cửu trưởng lão đều có tu vi Kim Đan sơ kỳ. Kỳ thực bọn hắn mới có hơn năm mươi tuổi, tu luyện đến Kim Đan kỳ đã là không dễ dàng. Đối thủ của hai người cũng là Kim Đan sơ kỳ nên gần như ngang tài ngang sức.

[Ký chủ, ngươi quá lười rồi, mọi người đều đang vận động tay chân, chỉ có ngươi là ăn no ngủ kỹ.]

“Hừ, ta phí cả năm trời để dạy dỗ bọn họ, đây là lúc nghiệm thu kết quả, có hiểu không? Không phải là ta lười, mà là ta cho bọn họ cơ hội để rèn luyện bản thân.” Phạm Tu Văn đường đường chính chính nói.

[Rèn luyện bản thân? Sao ta lại thấy là ký chủ đang nuôi trâu để bắt trâu cày?]

“. . .”

Nhân sinh gian nan, có một số việc… à mà thôi!

Hắc y nhân Kim Đan hậu kỳ đang đối chiến cùng đại trưởng lão.

Hắn chật vật né tránh một chưởng ấn, nhưng phi kiếm của đại trưởng lão đã bay vòng ra sau lưng hắn, hung hăng đâm tới. Hắc y nhân chỉ kịp nghiêng người sang bên, phi kiếm chém một đường trên bả vai hắn.

Hắc y nhân cắn răng điểm lên mấy huyệt đạo cầm máu, thầm than không xong. Thật không ngờ Thiếu chủ đã cẩn thận mà Võ Đình Ninh lại càng cẩn thận hơn, dám cử cả đại trưởng lão đến bảo hộ Võ Đình Nguyên.

Nếu không xông ra một con đường máu, tất cả hắc y nhân bọn hắn đều phải chết tại đây, mà nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành.

Nghĩ đến đó, trong mắt hắc y nhân hiện lên vẻ quyết liệt. Nếu đằng nào cũng phải chết, hắn thà hy sinh bản thân để đạt được mục đích.

Hắc y nhân Kim Đan hậu kỳ lập tức mặc kệ chưởng ấn và phi kiếm của đại trưởng lão đang đánh tới, hắn xoay người phóng về phía bốn vị Kim Đan sơ kỳ đang hỗn chiến ngang tay, trong tay hắn xuất hiện hai thanh phi kiếm đâm thẳng vào bát trưởng lão và cửu trưởng lão.

“Tấn công mục tiêu!” Hắc y nhân gào thét.

Hai tên hắc y nhân Kim Đan sơ kỳ hiểu ý, lập tức bỏ lại hai vị trưởng lão rồi quay đầu phóng thẳng về phía Phạm Tu Văn.

Cả quá trình diễn ra rất nhanh, hai vị trưởng lão không kịp đuổi theo thì hai thanh phi kiếm đã bay tới trước mặt, đành vội vàng thi triển chiêu thức ứng phó.

Lúc này đại trưởng lão cũng ý thức được Thiếu chủ gặp nguy hiểm, chưởng ấn đã đánh ra không thể thu hồi, hắn vội vàng điều động phi kiếm chém về phía một trong hai tên hắc y nhân Kim Đan sơ kỳ.

Phi kiếm uốn lượn bay tới ghim thẳng vào hậu tâm của một tên hắc y nhân. Hắn trợn trừng mắt, máu tươi phun ra như suối, rốt cuộc thân thể không còn nghe lời, hắn rơi thẳng xuống đất, đoạn khí tắt thở.

Một chiêu toàn lực của Kim Đan kỳ viên mãn đủ sức để nghiền ép Kim Đan sơ kỳ.

Đại trưởng lão cấp tốc điều động phi kiếm bay lên, lại lần nữa đâm về phía tên hắc y nhân Kim Đan sơ kỳ còn lại, nhưng không còn kịp nữa.

Đối phương đã xuất hiện ở trước mặt Phạm Tu Văn, dùng hết sức bình sinh tung ra một chưởng, cắn răng nói: “Ngươi đi chết đi!”

“Thiếu chủ!!” Đám người thét lên đến khản cả cổ, lực bất tòng tâm.

Phạm Tu Văn chớp chớp mắt nhìn chưởng ấn hoa lệ mang theo linh khí nồng đậm bay tới trước mặt mình, theo bản năng giơ tay lên phất một cái.

Ngay lập tức, linh khí và năng lượng ẩn chứa bên trong chưởng ấn bị rút sạch, sau đó hoá thành một làn khói nhạt rồi tiêu tán giữa không trung, chỉ để lại tên hắc y nhân vẫn còn giữ nguyên tư thế chưởng về phía trước.

Hắc y nhân: “. . .”

Đại trưởng lão: “. . .”

Mọi người: “. . .”

Không khí như bị đông cứng lại, tất cả mọi người đều quên mất mình đang trong trận chiến, bất kể là địch hay ta, ai nấy đều giương mắt nhìn Phạm Tu Văn, mồm há hốc không nói nên lời.

Thấy phản ứng quá lố của mọi người, Phạm Tu Văn đưa tay lên gãi đầu, nhẹ giọng nói:

“Quên nói với mọi người, ta đã tấn thăng lên Kim Đan sơ kỳ từ tháng trước rồi.”

Bình Luận (0)
Comment