Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 31 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (29)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

Hic sao chương 31 không tự đăng nhỉ, mình chỉnh lịch ra chương rồi mà T_T

-----------------

Đám người vẫn chưa kịp hoàn hồn, ai nấy đều đang cố gắng tiếp thu thông tin khó có thể tin nổi này thì Phạm Tu Văn lại nói:

“Đại trưởng lão, mau giết hắn để bảo hộ ta đi chứ? Phi kiếm của ông lơ lửng mãi như vậy làm gì?”

“. . .”

Đại trưởng lão là người đầu tiên tỉnh táo lại, thầm mắng trong lòng, ngươi vừa bảo ngươi cũng là Kim Đan sơ kỳ còn gì? Còn phất tay một cái huỷ đi chưởng ấn của người ta, sao không phất thêm cái nữa lấy mạng đối phương luôn cho rồi? Uổng công ta lo hớt hơ hớt hải một phen.

Tuy trong lòng đã mắng cả trăm câu nhưng đại trưởng lão vẫn nhanh chóng vận dụng phi kiếm đâm vào hậu tâm tên hắc y nhân Kim Đan sơ kỳ.

Đến lúc chết, trong mắt hắc y nhân vẫn là vẻ kinh ngạc đến tột độ.

Kim Đan sơ kỳ ở tuổi hai mươi mốt, Thiếu chủ Võ gia quả thật là thiên tài ngàn năm có một, thậm chí thiên phú tu hành còn mạnh hơn cả thiên linh căn!

Mà lúc này, chưởng ấn ban đầu của đại trưởng lão cũng đã đập thẳng vào lưng hắc y nhân Kim Đan hậu kỳ. Hắn lảo đảo hạ xuống đất, máu tươi trào ra khỏi khoé miệng, xương cốt rời rạc như muốn tan ra thành từng mảnh.

Ba tên hắc y nhân chỉ còn lại một tên, ba vị trưởng lão lập tức vây công hắn, chưởng ấn đánh tới liên miên, hắc y nhân Kim Đan hậu kỳ không còn sức chống cự, bị chục chưởng liên tiếp đánh lên người, rốt cuộc cũng trút hơi thở cuối cùng, trong mắt vẫn hiện lên vẻ không cam lòng.

“Đại nhân!!!”

Tên thủ lĩnh hắc y nhân gào lên. Nhưng cục diện lúc này đã hoàn toàn nghiêng về một phía, chỗ dựa của bọn hắn đã chết sạch, bọn hắn bây giờ chính là thịt cá nằm trên thớt chờ người ta mổ xẻ.

“Rút lui!”

Tên thủ lĩnh cấp tốc ra hiệu lệnh. Gần ba mươi hắc y nhân Trúc Cơ kỳ vội vàng tháo chạy, nhưng đám người Võ gia nào để bọn hắn được như ý.

Ba vị trưởng lão thi triển kết giới, toàn bộ khu vực bị kết giới Kim Đan kỳ bao trùm, đám hắc y nhân va phải vách tường kết giới đều bị bắn ngược trở lại.

Luyện Thiên Trận hoạt động với tần suất cực nhanh, tung ra những đòn tấn công cấp Trúc Cơ sơ kỳ của sáu mươi tu hành giả, một nửa đám hắc y nhân ngã xuống, tiếng la hét vang lên đầy trời.

Những tu hành giả Trúc Cơ còn lại cũng tiện tay xử lý sạch sẽ đám hắc y nhân, không chừa lại một tên nào.

Rốt cuộc động tĩnh trên Phục Ngưu Sơn cũng bình ổn trở lại. Ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn về phía Thiếu chủ Võ Đình Nguyên.

Tô Lương tiến lại gần Phạm Tu Văn, chắp tay bẩm báo:

“Thiếu chủ, đã kiểm tra trên người đám hắc y nhân này, ngoại trừ một ít linh thạch ra thì không còn thứ gì.”

Ừm, còn biết hôi của trên người địch nhân, giác ngộ tốt đấy.

“Bọn chúng đều là tử sĩ, vì đề phòng rơi vào tay kẻ thù nên bảo vật và những thứ chứng minh thân phận chắc chắn sẽ không mang theo người. Xử lý đám thi thể này đi.” Phạm Tu Văn nói.

“Tuân lệnh.”

Trong lúc mấy tu hành giả Luyện Khí kỳ gom thi thể lại để hoả thiêu, ba vị trưởng lão đi tới trước mặt Phạm Tu Văn, đại trưởng lão Võ Hữu Nam khẽ hỏi:

“Năm ngoái Thiếu chủ vừa tấn thăng Trúc Cơ hậu kỳ, sao bây giờ đã là Kim Đan sơ kỳ rồi? Tốc độ tu luyện này quả thật là quá nghịch thiên.”

Hệ thống không nhịn được lại lên tiếng:

[Bọn hắn làm sao biết được nỗi khổ tâm của ký chủ. Ký chủ đã cố ý không màng không hỏi đến việc tu luyện, nhưng thỉnh thoảng vô tình nghĩ tới là y như rằng lại đốn ngộ. Bắt một Vũ Trụ Chi Chủ không tấn cấp Kim Đan kỳ chẳng khác nào bắt sinh viên đại học nhìn bài toán lớp Một mà không được tự giải đáp trong đầu ấy.]

“Hệ thống, ngươi đừng mở miệng, ta sẽ nghĩ là ngươi thật tình thông cảm cho ta.”

[Hệ thống thông cảm cho ký chủ thật mà. Cũng may Võ Thái Bảo đã là Kim Đan kỳ, nếu không ký chủ sẽ soán luôn ngôi vị nam chính của hắn mất.]

“. . .”

Biết ngay mà, cái Hệ thống có độc này mà mở mồm ra thì chẳng có lời gì hay.

Phạm Tu Văn phớt lờ nó, tuỳ tiện lấy lý do để trả lời qua loa với đại trưởng lão:

“Có lẽ là do phục dụng Thiên Sơn Tuyết Liên nên căn cốt được cải thiện chăng? Từ sau khi ăn nó, lúc tu hành ta cảm thấy việc điều động linh khí thông suốt hơn trước rất nhiều.”

“Quả là kỳ lạ. Ta chưa từng nghe nói Thiên Sơn Tuyết Liên còn có tác dụng này.” Bát trưởng lão lắc đầu nói, “Nhưng vật này cực kỳ hiếm thấy, Thiếu chủ xem như Tái ông mất ngựa, trong lúc gặp hoạ lại có được điều may mắn.”

Nói xong, mấy người đồng thời quay đầu nhìn về phía Võ Gia Lâm đang run lẩy bẩy bò ở dưới đất.

“Thiếu chủ muốn xử lý tên này như thế nào?” Đại trưởng lão âm trầm hỏi.

“Tuỳ ý các vị trưởng lão định đoạt. Ta không có hứng thú với những kẻ rác rưởi như hắn.” Phạm Tu Văn lắc đầu nói.

Bình Luận (0)
Comment