Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
Ba vị trưởng lão gật đầu rồi xoay người bước từng bước về phia Võ Gia Lâm, gương mặt âm trầm lạnh nhạt vô cùng.
Võ Gia Lâm sợ hãi nép người vào tảng đá nhỏ, toàn thân run lên. Thấy ba vị trưởng lão đi tới, sắc mặt hắn xanh mét như tàu lá, vội vàng dập đầu liên tục xuống đất, miệng run rẩy nói:
“Trưởng lão tha mạng! Trưởng lão tha mạng! Trong lúc nhất thời ta bị địch nhân dụ dỗ, bị tiền tài che mắt, làm ra chuyện có lỗi với Võ gia. Từ nay về sau ta không dám nữa, tuyệt đối không dám nữa!”
Các trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
Một tu hành giả Trúc Cơ sơ kỳ thấy vậy không khỏi lắc đầu cười nhạo: “Các ngươi nhìn xem, một người phải vô liêm sỉ tới mức nào mới có thể làm được như hắn? Đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Tô Lương khoanh tay đứng nhìn, nhàn nhạt nói: “Khi một người tham lam vô độ nhưng lại bất tài vô dụng thì gặp phải kết cục này cũng không có gì lạ.”
“Trưởng lão tha mạng! Trưởng lão tha mạng!...” Võ Gia Lâm vẫn dập đầu bôm bốp, miệng hô to không ngừng.
Ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó đại trưởng lão cao giọng nói:
“Võ Gia Lâm, ngươi thân là tộc nhân Võ gia nhưng lại luôn muốn trèo cao, khinh thường xuất xứ của mình. Ngày hôm nay Trưởng lão hội quyết định trục xuất ngươi khỏi gia tộc, xoá tên ngươi trong gia phả, từ nay về sau ngươi không được phép mang họ Võ nữa.”
Võ Gia Lâm vội vàng dập đầu nói: “Đa tạ đại trưởng lão tha mạng!”
“Ta đã nói xong đâu?” Đại trưởng lão nhướng mày rồi nói tiếp, “Ngươi nhận lộc Võ gia nhưng lại cấu kết với kẻ địch ám hại đồng tộc và Thiếu chủ, đây là tội bất trung bất nghĩa. Ngươi là con của nhị trưởng lão, được nuôi nấng dạy dỗ đàng hoàng nhưng lại chưa từng biết ơn, lại mưu toan đầu nhập vào kẻ thù, quay lưng với thân phụ, làm ra hành vi đến lang sói cũng không bằng, đây là tội bất nhân bất hiếu. Loại người như ngươi, nếu Võ gia còn tha thứ được thì không phải là nhân từ mà là ngu xuẩn. Thay mặt Võ gia, ta phán ngươi tội chết!”
Vừa dứt lời, ba vị trưởng lão đồng thời tung chưởng.
Võ Gia Lâm trợn trừng mắt nhìn ba chưởng ấn sung mãn linh khí ập vào người mình, đầu óc hắn chỉ còn là một mảnh trống rỗng. Chỉ trong khoảnh khắc, linh lực của ba vị Kim Đan kỳ đã đánh Võ Gia Lâm tan thành tro bụi.
Toàn bộ tu hành giả Võ gia xung quanh đều quỳ xuống, đồng thanh hô vang:
“Trưởng lão anh minh!”
“Trưởng lão anh minh!”
. . .
Lát sau, đoàn người lục tục thu thập đồ dùng và lều trại, bắt đầu lên đường lịch luyện, xông vào hang ổ của đàn Phục Ngưu.
Tô Lương đang phi hành bên cạnh Phạm Tu Văn, đột nhiên nói khẽ: “Thiếu chủ…”
“Ừm?”
“Tối hôm qua thuộc hạ tận mắt nhìn thấy Võ Gia Lâm cho Tán Linh Phấn vào nước suối. Vì sao…”
Phạm Tu Văn liếc nhìn Tô Lương, thuận miệng bịa chuyện: “Trước khi lên đường, phụ thân có cho ta một viên Giải Độc Đan, có thể giải được hàng trăm loại độc tố khác nhau, trong đó có cả Tán Linh Phấn. Ta đã nhờ đại trưởng lão cho Giải Độc Đan vào suối, phá huỷ kế hoạch của bọn hắn.”
“Thì ra là vậy, Gia chủ quả nhiên có tầm nhìn và trí tuệ hơn hẳn người thường. Thuộc hạ bái phục!” Tô Lương chắp tay nói với vẻ thành kính.
Phạm Tu Văn mỉm cười nhìn Tô Lương, đột nhiên linh cơ khẽ động, hắn lấy túi tiền cất trong thắt lưng ra, len lén ném xuống, sau đó ra vẻ giật mình, chỉ tay xuống một vị trí trong cánh rừng bên dưới rồi thảng thốt nói:
“Tô Lương, ta vừa đánh rơi túi linh thạch, trong đó có hơn trăm viên linh thạch thượng phẩm. Ngươi có thể nhặt giúp ta được không?”
“Tuân lệnh Thiếu chủ.”
Vừa nói xong Tô Lương đã hăm hở điều khiển phi kiếm lao vụt xuống cánh rừng. Rất ít khi Thiếu chủ nhờ đến hắn, hắn rất vui lòng được giúp đỡ Thiếu chủ dù đó chỉ là một việc cỏn con. So với những gì Thiếu chủ đã ban cho hắn, việc hắn có thể làm quả thật là vô cùng nhỏ nhoi.
Từ tối hôm qua, sau khi ăn vào viên thuốc khôi phục thể lực mà Thiếu chủ cho, Tô Lương cứ cảm thấy cơ thể mình từ trên xuống dưới đều trở nên rất… kỳ lạ.
Vô Căn Pháp mà trước đó Thiếu chủ giảng giải cả trăm lần hắn mới thẩm thấu được một chút, nay chỉ cần vừa nghĩ tới đã thông suốt hoàn toàn, tựa như não hải của hắn trước đây là một căn phòng tối bị bịt kín, nay tấm màn che bị lấy đi, ánh sáng từ bốn bề rọi vào khiến căn phòng não hải trở nên trong suốt linh lung như bảo thạch, thứ gì cũng có thể nhìn thấu.
Ngay cả kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải cũng từ từ nở rộng, khả năng hấp thu linh khí càng lúc càng tăng, mãi vẫn không thấy dừng lại. Chỉ sau một đêm, hắn đã có thể hấp thu linh khí nhanh gấp đôi lúc trước. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tô Lương không dám tưởng tượng mình sẽ biến thành loại quái vật nào nữa.