Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
Tô Lương vẫn đang suy nghĩ, liệu Thiếu chủ có biết tác dụng của viên thuốc đó trước khi đưa cho hắn không? Vì sao Thiếu chủ không giữ lại viên thuốc quý giá đó cho bản thân mà lại để hắn ăn? Hay là Thiếu chủ vẫn không hay biết gì?
Tô Lương rất mâu thuẫn, hắn sợ viên thuốc thần kỳ như thế sẽ đi kèm với tác dụng phụ, nếu nói cho Thiếu chủ biết, có khi Thiếu chủ sẽ tự trách mình vì đã khiến hắn lâm vào nguy hiểm, mà hắn thì không muốn Thiếu chủ phải phiền lòng vì bất cứ việc gì. Thế nên hắn vẫn im lặng không nhắc đến chuyện này, chờ xem viên thuốc sẽ còn mang đến những thay đổi nào khác trong cơ thể hắn.
Tô Lương đáp xuống đất, đi lòng vòng tìm kiếm túi linh thạch của Thiếu chủ.
Kỳ thực hắn đã nhìn thấy Thiếu chủ vờ vịt ném túi linh thạch xuống. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là Thiếu chủ muốn hắn đáp xuống đất để làm việc gì đó mà người không tiện nói thẳng ra.
Tô Lương chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ nghĩ xấu về Thiếu chủ.
Tuy rằng Thiếu chủ nhỏ hơn hắn mấy tuổi, nhưng trong mắt hắn, người là tiên là thần, là thánh nhân đã thay đổi toàn bộ cuộc đời hắn. Nếu Thiếu chủ muốn hắn tự đâm mình một đao, hắn sẽ không ngại ngần mà làm ngay, bởi vì Thiếu chủ không bao giờ sai, cũng sẽ không làm gì có hại cho hắn.
[Tiểu Tô Lương thật quá đáng thương, hắn hoàn toàn bị ký chủ tẩy não rồi.] Hệ thống tặc lưỡi nói.
“Cái đó gọi là có giác ngộ tốt.” Phạm Tu Văn cười toe toét.
Đi quanh mấy vòng, Tô Lương rốt cuộc cũng tìm thấy chiếc túi nhỏ của Thiếu chủ.
Hắn khom người định nhặt chiếc túi lên, khoé mắt tình cờ nhìn thấy một vệt ánh sáng bắt mắt, không khỏi dừng lại nhìn sang.
Cách chỗ Tô Lương không xa, trên thân một cây cổ thụ có một cây nấm linh chi nhỏ mọc chìa ra, đường kính mũ nấm khoảng mười centimét, xung quanh thân cây chỉ có đúng một cây nấm này.
Nấm linh chi vốn không có chỗ nào đặc biệt, tuy rằng có chút giá trị trong phàm nhân giới nhưng đối với người tu hành thì không mang lại lợi ích đặc biệt gì. Thế nhưng cây nấm này lại không bình thường một chút nào.
Khi một tia nắng xen qua tầng tầng tán lá rọi vào mũ nấm, nấm linh chi đột nhiên toả ra quang mang bảy màu sáng rực rỡ cả một góc rừng, nhưng ngay sau đó ánh sáng biến mất, nó lại trở về làm một cây linh chi màu nâu đỏ đơn giản bình thường.
Tô Lương lập tức biết đây chính là lý do Thiếu chủ bảo hắn xuống khu rừng này nhặt đồ.
Sau khi xác định xung quanh không còn một cây nấm linh chi nào giống thế, Tô Lương không hề do dự dùng dao nhỏ tách rời nấm linh chi khỏi thân cây đại thụ, sau đó dùng khăn sạch bọc nó lại rồi nhặt túi linh thạch lên, đạp trên phi kiếm bay lên không trung.
Phạm Tu Văn vẫn lăng không lơ lửng đứng chờ Tô Lương. Đoàn người đã đi lên đỉnh Phục Ngưu Sơn trước, chỉ còn đại trưởng lão đứng lại bảo hộ Thiếu chủ.
Tô Lương bay tới, trả túi linh thạch lại cho Phạm Tu Văn rồi lấy chiếc khăn bọc cây nấm linh chi ra cho hắn xem.
“Thiếu chủ, thuộc hạ tìm thấy thứ này gần chỗ túi linh thạch rơi. Khi ánh mặt trời rọi vào, nó sẽ toả ra quang mang bảy màu trông như bảy sắc cầu vồng, người có biết nó là thứ gì không?”
Đại trưởng lão đứng bên cạnh vừa nghe vậy đã giật mình, lập tức nhìn chằm chằm vào tay Tô Lương.
Tô Lương mở chiếc khăn ra, nấm linh chi tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng, phần mũ nấm biến thành trong suốt, quang mang rực rỡ lại xuất hiện, lần này thân nấm còn toả ra một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi ba người.
Đại trưởng lão không kềm được mà bật thốt lên: “Là Thất Thải Linh Chi!!”
Thấy Thiếu chủ nhìn mình, đại trưởng lão vội vàng giải thích:
“Thiếu chủ, đây là dược vật quý hiếm Thất Thải Linh Chi trong truyền thuyết, công hiệu còn cao cấp hơn cả Thiên Sơn Tuyết Liên. Nó thường xuất hiện ở trong rừng sâu nơi ánh sáng không thể rọi tới, thế nên dù có người trông thấy cũng chỉ cho rằng nó là một cây nấm linh chi bình thường. Thất Thải Linh Chi hấp thu tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt nên có tác dụng cải thiện tư chất, tăng trưởng tu vi cho tu hành giả. Nhưng mỗi cây Thất Thải Linh Chi đều chứa một lượng tinh hoa khác nhau nên không ai biết nó sẽ gia tăng bao nhiêu cấp độ. Từng có Kim Đan sơ kỳ ăn vào, tu vi tăng lên đến Kim Đan trung kỳ, cũng từng có Nguyên Anh kỳ ăn vào, trực tiếp tấn thăng Hoá Thần kỳ mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào.”
“Nói cách khác, tác dụng của thứ này phải phụ thuộc vào nhân phẩm rồi?”
Đại trưởng lão: “. . .”
Đúng là như vậy, nhưng Thiếu chủ dùng từ kiểu này rất dễ bị người ta đánh đó có biết không!
Tô Lương vô cùng mừng rỡ, vội vàng dâng Thất Thải Linh Chi đến trước mặt Phạm Tu Văn, cung kính nói:
“Thiếu chủ là người có nhân phẩm tốt nhất mà thuộc hạ biết, người mau phục dụng thứ này, có khi người sẽ trở thành tu hành giả Nguyên Anh kỳ trẻ nhất tự cổ chí kim, trở thành huyền thoại của toàn bộ Tinh Vân đại lục!”