Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 34 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (32)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Đại trưởng lão không khỏi liếc nhìn Tô Lương, trong lòng âm thầm bội phục. Người này tuy rằng tư chất không tốt, xuất thân bình dân, nhưng sự kiên trì bền bỉ và lòng trung thành của hắn không có mấy người sánh được.

Khi nhìn thấy Thất Thải Linh Chi, dù là người có định lực tốt như đại trưởng lão cũng thấy tim đập thình thịch, hai mắt toả sáng, nhưng Tô Lương sau khi nghe được tác dụng của nó lại không hề ngập ngừng lấy một giây đã dâng lên cho Thiếu chủ, trong ánh mắt không có nửa phần tham lam.

Người này rất đáng được trọng dụng. Chẳng trách Thiếu chủ lại quan tâm và nâng đỡ hắn như vậy.

Phạm Tu Văn mỉm cười nhìn Tô Lương, vươn tay vỗ nhẹ lên bả vai hắn, ôn tồn nói: “Ngươi tìm được thì là của ngươi. Ngươi xứng đáng có được nó.”

“Thiếu chủ!” Tô Lương vội vàng kêu lên. Đại trưởng lão cũng nhìn Phạm Tu Văn đầy kinh ngạc.

“Tô Lương, ta cho rằng bảo vật cũng biết chọn chủ, nếu không thì vì sao tại nơi thâm sâu như vậy mà Thất Thải Linh Chi cũng có thể phát ra quang mang để hấp dẫn ngươi? Kỳ ngộ này thuộc về ngươi, ngươi hãy phục dụng nó đi.”

“Nhưng mà Thiếu chủ, vật này chính là do người…”

“Tô Lương.” Phạm Tu Văn ngắt lời, mỉm cười nói với hắn, “Ngươi là cánh tay phải của ta, ngươi mạnh cũng là ta mạnh.”

Tô Lương nhìn sâu vào mắt Phạm Tu Văn, rốt cuộc hắn cũng hiểu được một điều.

Thiếu chủ không cần vật này. Người giả vờ đánh rơi túi linh thạch, thiết kế cho hắn nhặt được Thất Thải Linh Chi, tất cả đều là để hắn mạnh lên. Tựa như viên thuốc phục hồi thể lực hôm qua Thiếu chủ cho hắn, không biết là bảo vật gì lại có thể khiến hắn thoát thai hoán cốt.

Thiếu chủ biết hết tất cả. Quả nhiên người chính là thần tiên hạ phàm do ông trời ban cho Võ gia, ban cho hắn.

Tô Lương không nói gì nữa mà lẳng lặng quỳ xuống, lăng không dập đầu với Phạm Tu Văn. Thiên ngôn vạn ngữ đều gói gọn trong cái dập đầu này.

Phạm Tu Văn nhanh tay đỡ lấy Tô Lương, kéo hắn đứng dậy. Đại trưởng lão là người thông minh, biết việc này mình không có quyền xen vào nên chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh, làm tròn chức trách bảo vệ Thiếu chủ.

Chỉ có một kẻ lắm mồm vẫn luôn huyên thuyên trong đầu Phạm Tu Văn.

[Ký chủ, Hệ thống cảm thấy không ổn.]

“? ? ?” Ngươi lại sắp phát ngôn điên rồ gì nữa đấy?

[Hệ thống cảm thấy hành động của ký chủ như đang bao dưỡng tiểu tình nhân. Lãnh Y Lan thật là đáng thương, nàng hoàn toàn thua vào tay tiểu Tô Lương rồi.]

Phạm Tu Văn: “! ! !”

“Hệ thống, ngươi không chỉ là Hệ thống nữ, mà còn là Hệ thống hủ nữ!!! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, trở về tới cổ bảo ta sẽ chỉnh chết ngươi!” Phạm Tu Văn vất hết tu dưỡng ngàn năm, điên cuồng gào thét trong đầu.

Hệ thống bịt tai xem như không nghe thấy.

Ta không sợ nha, trước khi ký chủ kịp ra tay với ta, ta lại đưa ký chủ đến thế giới mới, xem ký chủ còn làm gì được ta.

Hừm, ai bảo lần trước ký chủ bảo ta ghen với Lãnh Y Lan, lần này ta cho ký chủ cảm nhận được cái gì gọi là tức muốn chết!

. . .

Từ sau ngày hôm đó, nhóm tinh anh Võ gia, bao gồm cả ba vị trưởng lão, thường xuyên được sai đi “nhặt túi tiền” của Thiếu chủ.

Người thì hái được Thiên Linh Quả, người thì bắt được Lực Tiềm Ngư, thậm chí đại trưởng lão còn “nhặt” được một phôi kiếm thiên giai hình thành trong Băng Thạch Động, có thể phóng thích ra hàn khí dưới 0 độ C khiến địch nhân bị đóng băng trong thời gian ngắn.

Gần như mọi thiên tài địa bảo hình thành tự nhiên trên Phục Ngưu Sơn đều bị nhóm người Võ gia thu hoạch hết.

Đương nhiên Phạm Tu Văn sẽ không để nguồn tài nguyên bị cạn kiệt, hắn chỉ lấy đi phần bảo vật ngọn, còn phần gốc vẫn để lại y nguyên chỗ cũ, vì hắn dự định hàng năm sẽ tổ chức một chuyến “lịch luyện” kiểu này để gia tăng thực lực cho toàn bộ Võ gia.

Chỉ trông chờ vào mỏ linh thạch thì không đủ nhanh, Phạm Tu Văn đã hứa với Võ Đình Ninh sẽ giúp Võ gia xưng bá trên Tinh Vân đại lục trong vòng mười năm, thế nên nhóm tinh anh Võ gia đều sẽ được hắn chăm sóc kỹ lưỡng.

Rốt cuộc thì dù là người tối dạ đến mấy cũng đã nhận ra Thiếu chủ Võ Đình Nguyên có khả năng đánh hơi thấy bảo vật còn lợi hại hơn cả loài Chuột Tầm Bảo nổi tiếng trên đại lục.

Một ngày nọ, sau khi đã bắt nạt đàn Phục Ngưu cả ngày trời, đám tinh anh Võ gia tụ tập lại quanh đống lửa để nướng thịt ăn.

Lúc này đại trưởng lão không kềm được lòng hiếu kỳ, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi:

“Thiếu chủ, trước đây Thiếu chủ vẫn luôn ở yên trong gia tộc, không thích bước ra ngoài lịch luyện, vì sao bây giờ người lại có được năng lực tầm bảo đáng sợ như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment