Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
Hơn trăm tinh anh Võ gia vừa nghe được câu này, ai nấy đều lập tức dỏng tai lên chờ nghe câu trả lời của Phạm Tu Văn.
Bọn hắn rất kính trọng và biết ơn Thiếu chủ, nhưng mà Thiếu chủ như vậy… cũng quá tà môn rồi!
Nếu Thiếu chủ thừa nhận mình là thần tiên hạ phàm thì bọn hắn sẽ chẳng thấy bất ngờ, mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, sau đó sẽ lập tức quỳ xuống cúng bái ngay tại chỗ.
Phạm Tu Văn đang gặm đùi gà rừng đầy dầu mỡ, liếc mắt nhìn sang đại trưởng lão, thản nhiên đáp:
“Được ông bà tổ tiên độ.”
Đại trưởng lão: “. . .”
Mọi người: “. . .”
Được rồi, Thiếu chủ nói gì cũng đúng, bọn họ sẽ không chất vấn người.
Thấy đám người bày ra vẻ mặt ngậm bồ hòn làm ngọt, Phạm Tu Văn vừa gặm đùi gà vừa nói:
“Ta nói thật mà. Sau khi bị trọng thương, ta nằm mơ thấy tổ tiên ban cho Vô Căn Pháp, các ngươi quên rồi à? Kể từ lúc đó, trực giác của ta luôn mách bảo ta nên đến chỗ này, đi chỗ kia, từ đó tìm thấy bảo vật có giá trị liên thành. Ta nói ta được ông bà tổ tiên độ chẳng lẽ không đúng?”
“. . .”
Đúng ha! Thiếu chủ chính là người được tổ tiên Võ gia chọn để gửi gắm tương lai gia tộc, đến Vô Căn Pháp cũng do người truyền ra thì chút bảo vật này có tính là gì?
Đám người không khỏi gật gù. Quả nhiên đi theo Thiếu chủ sẽ có trái ngọt ăn, sau này e là đám người tinh anh Võ gia bọn hắn sẽ phải tranh nhau đến u đầu sứt trán để được tham dự vào chuyến “lịch luyện” hàng năm này mất.
Cửu trưởng lão hăm hở nói:
“Đúng vậy, Thiếu chủ chính là hy vọng của Võ gia chúng ta. Nếu không nhờ Thiếu chủ giúp đỡ, ta đã không tấn thăng lên Kim Đan trung kỳ nhanh như thế. May mắn nhất hẳn là Hữu Nam huynh và Tô Lương rồi.”
Một hán tử Trúc Cơ kỳ cũng gật đầu cười nói:
“Đại trưởng lão có được Băng Thạch Kiếm chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, sau này gặp phải đối thủ Nguyên Anh kỳ cũng có sức đánh một trận ngang tay. Còn Tô Lương thì… đúng là quá may mắn rồi. Ta chưa từng thấy ai chỉ ngồi thiền ba ngày ba đêm đã từ Luyện Khí kỳ tầng sáu tấn thăng lên Kim Đan Trung kỳ. Quá sức thần kỳ! Ước gì ta cũng nhặt được một cây Thất Thải Linh Chi…”
Vừa nói hắn vừa len lén liếc nhìn Thiếu chủ đang gặm chân gà, hai mắt chớp chớp như thiếu nữ e lệ đang nhìn tình nhân.
[Hầy, đúng là một đám nam nhân không có tiết tháo.] Hệ thống không khỏi khinh bỉ hắn một phen.
Cửu trưởng lão lập tức vươn tay cốc đầu hắn một cái, khẽ giọng mắng:
“Đồ ngốc này, thu hồi ánh mắt oán phụ của ngươi lại mau! Chẳng phải ngươi đã ăn Lực Tiềm Ngư rồi à? Nhìn lại cái thân hình lực lưỡng của ngươi đi, một mình ngươi dùng tay không cũng đánh chết được mười tên Trúc Cơ kỳ, ngươi còn muốn cái gì nữa? Tưởng Thất Thải Linh Chi là nấm rơm mọc đầy đất cho ngươi ăn à? Cả cái Phục Ngưu Sơn này có được một cây đã là vạn hạnh. Hơn nữa, chung quy cũng là vì Tô Lương có khí vận nghịch thiên, chứ nếu là ngươi ấy hả? Lên được Trúc Cơ trung kỳ thôi đã phải bái tạ trời đất rồi!”
“Cửu trưởng lão thật là quá đáng. Ta hận người!” Hán tử lực lưỡng thân hình tám múi giận dỗi chui vào một góc, ngồi bó gối vẽ vòng tròn tự kỷ.
Suy nghĩ chung của tất cả mọi người lúc này chỉ có một: Cay con mắt!
Hán tử tên là Võ Ngọc, bộ dạng trước đây của hắn mảnh khảnh như một thư sinh áo vải. Hắn thích nhất là dùng quạt xếp đi khắp nơi ra vẻ phong lưu tiêu sái, cũng lừa gạt được không ít trái tim thiếu nữ thanh thuần ngây thơ.
Sau khi gặp được “kỳ ngộ” Lực Tiềm Ngư, Võ Ngọc nướng cá lên ăn, chỉ trong vòng hơn một tuần sau đó, thân hình của hắn từ ôn nhuận như ngọc đã biến thành đại hán tử lực lưỡng có nắm đấm mạnh ngàn cân. Ngay cả quần áo cũng phải mượn của người có dáng vóc cao lớn nhất đoàn.
Tuy rằng có được sức mạnh gấp mười lần trước đó, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc không thể lừa được tình cảm của mấy tiểu thư như hoa như ngọc nữa, Võ Ngọc lập tức rơi vào trạng thái tự kỷ.
Phạm Tu Văn len lén cong môi cười. Hắn sẽ không thừa nhận là mình đã chơi ác, cố ý sắp xếp cho Võ Ngọc gặp được Lực Tiềm Ngư. Xin hãy tha thứ cho một Vũ Trụ Chi Chủ rảnh rỗi đến cực độ, không có thú vui gì khác ngoài nhìn người khác cay cú uất ức mà không làm gì được.
Tô Lương ngồi gần đó chỉ mỉm cười không nói, nhìn mọi người vui vẻ quây quần bên đống lửa, hắn bỗng cảm thấy thoả mãn đến lạ thường.
Chỉ trong có hơn một năm, nhân sinh của hắn đã thay đổi hoàn toàn. Từ một tiểu nhị thấp cổ bé họng ai cũng có thể bắt nạt, thậm chí là giết chóc, nay hắn đã trở thành cường giả Kim Đan trung kỳ, lực lượng tu hành giả tinh anh nhất trong mỗi gia tộc.