Ký Chủ Đừng Lầy!

Chương 36 - Thiên Tài Bị Hàm Oan (34)

Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com

-----------------

Ước nguyện lớn nhất trong lòng Tô Lương lúc này chính là dùng hết sức mình để bảo vệ Thiếu chủ, báo đáp Võ gia, đưa Võ gia trở thành đệ nhất gia tộc trên Tinh Vân đại lục. Sau này đến lúc chết, hắn sẽ có thể tự hào kể cho con cháu nghe rằng mình là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Thiếu chủ Võ Đình Nguyên, rằng hắn đã sống một đời thật vinh quang và ý nghĩa.

Không chỉ có Tô Lương mà tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy như vậy. Trong lúc bất tri bất giác, địa vị của Phạm Tu Văn trong lòng đám tinh anh Võ gia đã cao đến không thể đo đếm nổi.

Cứ thế, chuyến lịch luyện của nhóm tinh anh Võ gia kéo dài gần một tháng, thực lực của tất cả mọi người đều tăng mạnh đến khó tin.

Vào một ngày đẹp trời nọ, mỏ quặng linh thạch trên Phục Ngưu Sơn rốt cuộc cũng được Thiếu chủ Võ Đình Nguyên “đánh hơi” tìm ra. Việc này chẳng còn làm nhóm người Võ gia bất ngờ được nữa, bọn hắn đều cho rằng đó là lẽ đương nhiên.

Về phần thực lực của Thiếu chủ, bọn hắn cũng không mấy lo lắng. Với cái mũi linh như chó nghiệp vụ chuyên đánh hơi ra thiên tài địa bảo, tu vi của Thiếu chủ không thể nào mà yếu cho được.

Sau khi mục đích chuyến đi đã hoàn thành, ngoài một số người ở lại trông chừng mỏ quặng linh thạch ra thì nhóm tinh anh còn lại cũng lục tục trở về gia tộc, kết thúc chuyến lịch luyện sung sướng nhất cuộc đời tu hành của bọn hắn.

. . .

Cùng lúc đó, tại Tinh Vũ thành.

Bàn tay Lưu Khải đặt trên bàn nắm lại thật chặt, hắn trầm giọng hỏi lại:

“Ngươi nói là cả ba mươi tên Trúc Cơ kỳ cùng ba tên Kim Đan kỳ đều không có lấy một người quay trở lại?”

Tên thuộc hạ quỳ dưới đất run rẩy đáp:

“Thiếu… thiếu chủ, toàn bộ đều không có lấy một người trở về phục mệnh. Thuộc hạ, thuộc hạ cho rằng bọn hắn đều đã…”

Chén trà trên bàn bay vèo một cái, nện thẳng vào trán tên thuộc hạ. Máu tươi trên trán chảy ra nhưng hắn không dám kêu lên lấy một tiếng, chỉ có thể cắn răng nhịn đau, đầu cúi thật thấp.

“Chuyện đó còn cần ngươi nói?” Lưu Khải âm trầm nhìn hắn, “Có liên lạc được với nội gián không?”

“Bẩm Thiếu chủ, đã mất liên lạc với hắn.”

Lưu Khải đứng lên, tay chắp sau lưng bước tới bên cửa sổ nhìn ra hồ sen bên ngoài, lát sau mới hừ lạnh một tiếng:

“Xem ra ta đã coi thường Võ gia rồi…”

. . .

Vừa trở về Võ gia, Phạm Tu Văn và các vị trưởng lão liền đến gặp Võ Đình Ninh để báo cáo tình hình.

Nghe được đủ loại tin tốt lành, Võ Đình Ninh hoan hỷ vô cùng, lập tức ra lệnh tổ chức yến tiệc tẩy trần cho đoàn người tinh anh, toàn bộ Võ gia đều được thông báo cùng đến chung vui.

Trong đại điện Võ gia.

Võ Thái Bảo ngồi đối diện Phạm Tu Văn, lặng lẽ nhìn các tộc nhân khác đang vui cười nâng chén, trò chuyện rôm rả. Thấy Phạm Tu Văn được hết người này đến người khác tiến lại thăm hỏi và kính rượu, trong lòng hắn lại dấy lên cơn tức giận.

Dựa vào cái gì mà tên Thiếu chủ phế vật này lại có địa vị cao như thế, được đám người vây quanh như thiêu thân bu vào ngọn lửa?

Võ Thái Bảo hắn chỉ mất năm năm tu hành đã tiến vào cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, hơn một năm trước đã có năng lực đánh bại Võ Đình Nguyên là thiên tài địa linh căn. Hiện tại, sau một năm sử dụng Tụ Linh Châu có tác dụng thu thập linh khí trong thiên địa cao gấp năm lần người thường, Võ Thái Bảo đã là Kim Đan sơ kỳ.

Nếu đám người Võ gia biết được sự thật này, bọn họ sẽ nhận ra hắn mới là thiên tài. Cái gì mà thiên linh căn địa linh căn? Có Tụ Linh Châu trong tay, đám thiên tài ở trước mặt hắn đều là rác rưởi!

Ngồi cạnh Phạm Tu Văn chính là đại trưởng lão Võ Hữu Nam. Lúc này đại trưởng lão đang trò chuyện cùng tam trưởng lão:

“Lão nhị không đến sao?”

Tam trưởng lão lắc đầu nói: “Huynh ấy cảm thấy rất xấu hổ vì đã không nuôi dạy Võ Gia Lâm nên người, để hắn làm ra chuyện cầm thú cũng không bằng. Hiện tại huynh ấy không có mặt mũi nào mà tham gia vào bữa tiệc này.”

Đại trưởng lão thở dài nói:

“Hầy… hy vọng nhị đệ sớm vượt qua được gút mắc. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, Võ Gia Lâm làm ra hành vi khốn nạn như vậy là vì bản chất tham phú phụ bần của hắn, sao có thể trách nhị đệ được.”

“Cũng may chuyến đi này không ai xảy ra chuyện gì không may. Tất cả là nhờ Thiếu chủ thiên tài của chúng ta được tổ tiên phù hộ. Nào, huynh đệ ta cùng kính Thiếu chủ một chén.”

Nói xong, tam trưởng lão xoay người nâng chén rượu đi tới trước mặt Phạm Tu Văn, dùng hai tay nâng chén, mỉm cười nói:

“Thiếu chủ, lần sau ra ngoài lịch luyện, người nhất định phải dẫn theo ta đó. Thanh Băng Thạch Kiếm của Hữu Nam huynh làm ta ghen tị đến đỏ mắt rồi.”

“Ha ha.” Phạm Tu Văn đứng lên đáp lễ, cười nói: “Tam trưởng lão yên tâm, tổ tiên Võ gia luôn phù hộ tất cả mọi người, tất nhiên sẽ có lúc đến lượt tam trưởng lão có được thứ mình cần.”

Bình Luận (0)
Comment