Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
Tam trưởng lão vô cùng thoả mãn, gật đầu uống cạn chén rượu rồi hô lớn: “Thiếu chủ vạn tuế!”
Đám tu hành giả tinh anh lập tức đứng lên, tự hào hô theo: “Thiếu chủ vạn tuế!”
Sau đó, tất cả mọi người trong đại điện đều đứng dậy, tiếng hô hào vang lên rung chuyển cả đại điện.
“Gia chủ vạn tuế!”
“Thiếu chủ vạn tuế!”
Bầu không khí vừa trang nghiêm vừa ấm áp, vẻ tự hào hiện rõ trên mặt các tộc nhân Võ gia.
Võ gia có thể là một gia tộc không mạnh trên Tinh Vân đại lục, nhưng độ trung thành và gắn kết giữa các thành viên hơn xa những gia tộc lớn thích đấu tranh nội bộ nhiều.
Đương nhiên trong số đó vẫn sẽ có những kẻ khác biệt.
“Thiếu chủ Võ Đình Nguyên.”
Một giọng nói không mấy hữu hảo vang lên, thành công thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Võ Thái Bảo ngồi trên chiếc ghế đối diện chậm rãi đứng dậy, mặt đối mặt với Phạm Tu Văn, khoé môi khẽ nhếch:
“Tất cả mọi người đều bảo Thiếu chủ là đệ nhất thiên tài của Võ gia. Nhưng ta nhớ rõ, ngươi đã từng bị ta đánh bại một lần.”
Phạm Tu Văn hơi nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ nói một chữ: “Thì?”
Võ Thái Bảo thản nhiên nói: “Đã qua một năm, ta không rõ thực lực của mình đã tiến bộ đến đâu, Thiếu chủ có vui lòng tỷ thí với ta một trận nữa hay không?”
Các tộc nhân Võ gia nghe được lời này, ai nấy đều nhíu mày lo lắng.
Hôm nay là ngày vui của gia tộc mà Võ Thái Bảo vẫn tiếp tục gây chuyện. Lần trước tỷ thí, hắn sử dụng toàn những chiêu thức tàn nhẫn nhất để hạ gục Thiếu chủ, khiến người bị trọng thương nằm liệt giường một đoạn thời gian. Nếu không có thần dược Thiên Sơn Tuyết Liên thì chẳng biết người có gượng dậy nổi không. Lần này hắn sẽ còn làm ra chuyện thương tâm nào nữa đây?
Nếu thật sự chỉ muốn tỷ thí để nâng cao thực lực giữa các thành viên trong gia tộc thì hắn có thể đến tìm Thiếu chủ vào bất kỳ lúc nào, vì sao lại chọn ngay lúc trên dưới Võ gia đang ăn mừng vì sự phát triển vượt bậc để làm loạn?
Là người tu hành, không có ai là đồ ngốc. Sự tha thứ nhẫn nhịn của mọi người dành cho một kẻ gàn dở như hắn là có giới hạn.
Nhưng trước khi người khác kịp lên tiếng, Tô Lương đã bước tới đứng bên cạnh Phạm Tu Văn, cau mày nói với Võ Thái Bảo:
“Thiếu chủ là đệ nhất thiên tài của Võ gia, danh xứng với thực. Người là địa linh căn, còn ngươi lại không có linh căn, nếu tỷ thí với ngươi, cho dù Thiếu chủ có thắng cũng không quá công bằng. Ta cảm thấy bản thân mình thích hợp làm đối thủ của ngươi hơn, vì ta cũng không có linh căn.”
Võ Thái Bảo nhìn Tô Lương, hàng chân mày khẽ nhíu lại, sau một lúc mới à một tiếng, vỗ trán nói:
“Ta nhớ ra ngươi rồi. Ngươi là tên tiểu nhị làm trong dịch trạm ở Tinh Mặc thành, ta đã từng đến đó uống trà không ít lần.”
“Đúng là ta. Tên ta là Tô Lương.”
“Ha ha! Thật là một chuyện cười lớn.” Võ Thái Bảo cười nói, “Ngươi tu luyện Vô Căn Pháp chỉ mới hơn một năm, giỏi lắm cũng chỉ là Luyện Khí kỳ. Ngươi có biết từ một năm trước ta đã là Trúc Cơ hậu kỳ rồi không? Một tên nô tài như ngươi thì nên biết thân biết phận của mình mới phải. Nơi này không có chỗ cho ngươi xen vào.”
Nghe vậy, Phạm Tu Văn khẽ lắc đầu nói: “Võ Thái Bảo, ta nghĩ là ngươi nhầm rồi.”
Võ Thái Bảo đưa mắt nhìn sang Phạm Tu Văn.
“Đối với ta, mặc kệ thân phận lúc đầu của một người là như thế nào, chỉ cần người đó trung thành với Võ gia, hết lòng nghĩ cho gia tộc này thì đều được gọi là tộc nhân Võ gia. Tô Lương cũng là tộc nhân Võ gia, ngươi có quyền lên tiếng thì hắn cũng thế.” Phạm Tu Văn đạm mạc nói.
Võ Thái Bảo cười khẩy một tiếng:
“Đừng có giả nhân giả nghĩa ở đây. Dòng máu gia tộc mới là quan trọng nhất, người ngoài sao có tư cách sánh bằng? Nếu không Gia chủ cũng đừng làm Gia chủ nữa, để cho người ngoài lên làm đi?”
Trước thái độ gay gắt của Võ Thái Bảo, Võ Đình Ninh vốn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
“Có thể lắm chứ. Nhân đây ta cũng muốn tuyên bố với mọi người một chuyện. Trong tương lai, Võ gia sẽ trải rộng ra khắp Tinh Vân đại lục, mà ta hoặc nhi tử ta có thể cũng sẽ phi thăng tiên giới. Người mà ta chọn giao cho trách nhiệm dẫn dắt Võ gia sẽ là người có năng lực nhất, có trách nhiệm với Võ gia nhất, còn việc người đó có mang dòng máu Võ gia hay không thì không quan trọng. Có những kẻ mang dòng máu Võ gia nhưng lại có trái tim bội phản, chẳng hạn như Võ Gia Lâm… kết cục của hắn chính là tan thành tro bụi.”
Phạm Tu Văn hài lòng nhìn Võ Đình Ninh. Người này đúng là rất có tầm nhìn và đảm lược, không uổng công hắn tạo mọi cơ hội để nâng đỡ Võ gia.
Các tộc nhân Võ gia đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ không hề bất ngờ trước quyết định này của Gia chủ.