Truyện được đăng chính thức trên website Vietnovel.com
-----------------
Nếu chỉ dùng dòng máu gia tộc để chọn người thích hợp thì Võ gia không cách nào bơi ra biển lớn, mãi mãi chỉ là một gia tộc cỏn con trên Tinh Vân đại lục mà thôi.
Từ lúc Gia chủ gửi thông báo đến từng thành trì để kêu gọi phàm nhân đầu quân vào Võ gia, bọn họ đã hiểu rõ ràng điều này, thế nên ai ai cũng cố gắng tu luyện để không trở thành kẻ vướng chân mọi người.
Võ Thái Bảo nắm chặt nắm đấm.
Hắn không tin sẽ có người chịu từ bỏ vị trí cao nhất để nhường lại cho người khác, huống hồ gì kẻ đó còn là người dưng nước lã. Võ gia đang trên đà phát triển, nếu để người ngoài nhúng tay vào thì sau này hắn còn chỗ đứng nào trong Võ gia nữa?
Lúc này Tô Lương mới chậm rãi nói với Võ Thái Bảo:
“Ta chỉ biết mình ăn của Võ gia, ở của Võ gia, tâm pháp là Võ gia ban cho ta, tu vi là Thiếu chủ truyền dạy bồi dưỡng ta, nhận ơn thì phải biết báo đáp, ta chẳng cần địa vị hay quyền lực gì, chỉ tình nguyện làm trâu làm ngựa cho Thiếu chủ, cho Võ gia. Thế nhưng…” Tô Lương dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Võ Thái Bảo mà nói, “Ta không cho rằng mình kém ngươi ở điểm nào.”
Võ Thái Bảo híp mắt nhìn Tô Lương.
Hắn đương nhiên nghe ra Tô Lương đang mắng hắn là kẻ vong ân phụ nghĩa. Một tên tiểu nhị chỉ biết bưng trà rót nước mà cũng dám mắng hắn! Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Được rồi, nếu tên tiểu nhị không có mắt này đã muốn tự tìm đường chết thì hắn sẽ chiều lòng đối phương, xem như đánh chó để dằn mặt chủ vậy.
“Được thôi, nếu ngươi cho rằng ngươi không kém gì ta, vậy ta sẽ tỷ thí với ngươi. Nhưng ta nói trước, nếu ngươi có mệnh hệ gì thì ta không chịu trách nhiệm đâu.” Võ Thái Bảo âm trầm nói.
Tô Lương xem nhẹ lời đe doạ của hắn, chắp tay nói một tiếng “Mời” rồi đi ra ngoài sân viện.
Các tộc nhân Võ gia không khỏi lo lắng nhìn theo bóng lưng Tô Lương và Võ Thái Bảo, có người nói khẽ:
“Các vị trưởng lão, Tô Lương chỉ mới tu hành hơn một năm nay, làm sao có thể là đối thủ của Võ Thái Bảo. Kẻ này ra tay tàn độc, đến Thiếu chủ hắn còn không tha thì e rằng Tô Lương sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.”
“Đúng vậy, Tô Lương là nhân tài tu hành Vô Căn Pháp, có cách nào cứu hắn không? Ta thật không nỡ nhìn hắn bị người ta hành hạ đến chết đi sống lại.”
Thấy mọi người xao động, đám người tinh anh Võ gia vừa trở về sau chuyến lịch luyện đều có biểu tình rất kỳ quặc.
Ngươi bảo một Kim Đan trung kỳ sẽ bị người hành hạ đến chết đi sống lại? Trừ phi đối phương là Kim Đan kỳ viên mãn trở lên, nếu không chưa biết là ai sẽ hành hạ ai đâu.
Đại trưởng lão cố nhẫn nhịn, không để gương mặt mình trở nên méo mó, hắng giọng một tiếng rồi trấn an mọi người:
“Mọi người cứ bình tĩnh. Tô Lương không phải là người chỉ biết nói miệng, hãy tin tưởng ở hắn. Chúng ta ra ngoài xem đi.”
Nói đoạn, đại trưởng lão dẫn đầu đoàn người kéo nhau ra ngoài sân viện quan sát trận tỷ thí.
Khoảng sân trước cửa đại điện rất lớn, có thể đủ cho mấy ngàn người tụ tập lại quan sát. Tô Lương và Võ Thái Bảo đứng đối mặt cách nhau mười mét, tập trung tinh thần nhìn đối phương.
Đại trưởng lão đứng một bên nói lớn:
“Ta sẽ làm trọng tài cho trận tỷ thí này. Quy tắc tỷ thí của gia tộc như sau: đôi bên chỉ chiến đấu đến khi một bên nhận thua hoặc khiến đối phương không thể đứng dậy nổi trong vòng mười giây. Tuyệt đối không được vung tay quá trán để xảy ra án mạng, người nào bị phát hiện cố ý giết người sẽ bị trục xuất ra khỏi Võ gia. Mong cả hai ngươi đều tuân thủ quy định này.”
Tô Lương chắp tay đáp: “Trưởng lão yên tâm, thuộc hạ biết chừng mực.”
“Ha ha ha!” Võ Thái Bảo cười vang. “Ngươi nên chuẩn bị sẵn dược liệu chữa thương thì hơn, cả đan được chữa trị đầu óc nữa. Ta thấy đầu óc ngươi sắp hỏng đến nơi rồi.”
Tô Lương không trả lời hắn, chỉ đứng yên vận sức.
Trận chiến này Tô Lương thay mặt cho Thiếu chủ, hắn biết mình tuyệt đối không thể thua, nếu không mặt mũi của Thiếu chủ sẽ bị huỷ hoại trong tay kẻ điên này.
Đúng vậy, trong mắt Tô Lương, Võ Thái Bảo hoàn toàn là một tên điên.
Võ Thái Bảo không có gì để mất, không có mối liên hệ dây mơ rễ má với bất cứ ai, càng không có cái gọi là lòng trung thành với gia tộc. Cho dù hắn sinh ra ở nơi này, được no đủ cơm ăn áo mặc, được tự do làm điều mình muốn, nhưng đối với hắn những điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Thứ Võ Thái Bảo muốn là sức mạnh tuyệt đối, là thái độ sợ hãi phục tùng của người khác dành cho mình. Đối với những kẻ mà hắn cho là đang chắn đường mình, hắn sẽ không do dự loại bỏ toàn bộ, cho dù đó có là… Võ gia.
Đúng lúc này, đại trưởng lão phất tay áo nói lớn: “Bắt đầu.”