Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 82



Thiên Y phát hiện bản thân đang đứng ở trong một không gian đen kịt.


"Hệ Thống?"


Cô thử gọi.


Không ai trả lời.


Thiên Y nhìn xung quanh, nơi này giống như không gian chờ của Hệ Thống, nhưng lại không có gì cả.


Im lặng đến đáng sợ.


Cô giơ tay, giấu ấn trên cổ tay rục rịch tỉnh lại, như có sinh mạng tạo lên một đốm lửa chói sáng bay lơ lửng giữa không trung.


Từng đường vân đỏ lưu chuyển quanh cơ thể, bàn tay cùng tròng mắt của Thiên Y chuyển thành màu đen.


Thiên Y tuỳ tiện đi lại trong khoảng không rộng lớn, tiếng bước chân cô đặc biệt vang vọng, cảm tưởng như đang đi trên một tấm kính trong suốt.


Cô đột nhiên dừng lại.


Phía trước hình như đứng một người.


Tròng mắt đen kịt, trên mặt dày đặc những vết rạn, bàn tay thâm đen buông thõng giống như bị thiêu cháy, là một thực thể vừa đáng sợ vừa xấu xí.


Hình ảnh phản chiếu của Thiên Y.


Một tấm gương?


"Lần đầu tiên gặp một tồn tại tương tự ta ở thế giới này, không khỏi có chút hào hứng, xin lỗi vì đã đem ngươi vào ảo cảnh của ta."


Hình ảnh phản chiếu đột nhiên cất tiếng, giọng thứ đó giống như một chiếc radio nhiễu sóng, không phân biệt được nam nữ.


Thiên Y không cử động.


Hình ảnh phản chiếu nhếch miệng cười, nó vươn tay, giống như xuyên qua tấm kính muốn chạm vào Thiên Y, nhưng đốm lửa bay xung quanh cô như có linh tính, bàn tay của hình ảnh phản chiếu vừa đến gần liền bùng cháy.


Ảnh phản chiếu ngay lập tức rụt tay về, xung quanh Thiên Y dường như bị bao bọc thêm nhiều tấm gương, bằng chứng là những hình ảnh phản chiếu khác xuất hiện ở khắp mọi nơi.


"...Chỉ là một cái Vỏ Bọc....MÀ DÁM TỪ CHỐI TA!?"


Ảnh phản chiếu rú lên, âm thanh của nó vang vọng. "Linh hồn ngươi đã bị ăn mòn đến trình độ này, sụp đổ chỉ là vấn đề sớm muộn, chi bằng trao cho ta, chúng ta liền thành một thể, cùng nhau cắn nuốt sinh khí của thế giới này!"


Hàng trăm ảnh phản chiếu hoá thành khói đen chui vào cơ thể của Thiên Y.


"Ta sẽ hoàn thành mọi điều ước của ngươi, trao bản thân cho ta, ngươi sẽ có được thứ mình muốn. Nể tình linh hồn ngươi mạnh mẽ, ta thậm chí còn có thể xem xét giữ lại ý thức của ngươi."


Thiên Y nhìn vào gương.


Những vết rạn đang nhiều lên.


"Ngươi muốn vẻ đẹp vĩnh hằng? Ta có thể cho ngươi."


Ảnh phản chiếu cất tiếng.


Thiên Y nghịch nghịch đốm lửa.


"Ngươi muốn làm bá chủ thế giới không?"


Ảnh phản chiếu đổi chủ đề.


Thiên Y đặt ngón trỏ trên đốm lửa, có thể thấy ngón tay cô đang dần bốc cháy.


"...Trả thù thì sao?"


Bàn tay Thiên Y cháy luôn rồi.


Mảnh Vỡ: Này này đừng có tự thiêu, ta còn chưa có nói xong!


"Sức mạnh vô địch? Bất tử bất diệt?"


Ảnh chiếu không ngừng đưa ra lựa chọn.


Lửa đã cháy đến cánh tay Thiên Y.


"Hệ Thống."


Thiên Y đột nhiên mở miệng.


"Sao ngươi không đi mà chiếm lấy Hệ Thống?"


Ảnh phản chiếu nhìn vẻ mặt vô cảm của Thiên Y, nó cười phá lên.


"Ngươi mơ lớn đấy, muốn Hệ Thống? Được thôi, để ta ký sinh ngươi trước, sau đó dụ Hệ Thống vào ảo cảnh của ta, hai chúng ta cùng nhau đoạt lấy!"


Có được Hệ Thống rồi thì nó cần cái Vỏ Bọc rách nát này làm gì chứ!


Khuôn mặt vô cảm của Thiên Y không dịch chuyển, cô vươn tay, sau đó... nuốt luôn đốm lửa.


Người Thiên Y bốc cháy.


"Này này chẳng phải ta đã đồng ý chiếm lấy Hệ Thống với ngươ...Argggg"


Hình ảnh trong gương phản chiếu một bóng người đang quằn quại trong đau đớn, ánh lửa bao trùm cả thân hình, tiếng hét rè rè như tiếng radio nhiễu sóng đặc biệt vang vọng trong bóng đêm, làn khói đen giãy dụa bay khỏi kẻ điên đang tự thiêu chính mình, xung quanh là tiếng mặt gương rạn nứt.


"Đồ thần kinh!"


Khói đen không nhịn được chửi rủa.


Ánh lửa tắt đi, cái xác cháy đen dường như hoà mình vào bóng đêm vô tận, ảo cảnh đen kịt cứ thế không còn màu sắc nào nữa.


"Hừm."


Khói đen bay vòng quanh, nó không cách nào tìm được hiện diện của đối phương nữa. Chỉ là giấu đi khí tức, hay là hi sinh bản thân chỉ để thoát khỏi nó?


"Vỏ Bọc vĩnh viễn chỉ là Vỏ Bọc, ngoan ngoãn để ta cắn nuốt là tốt rồi."


Khói đen hừ một tiếng, một cánh cửa đột ngột hiện ra trong không gian, cánh cửa mở ra, bên kia cửa chính là một khung cảnh tráng lệ.


Khói đen hoá thành nhân dạng, vung tay biến ra hàng ngàn quái thú, lạnh lùng ra lệnh.


"Đi săn đi."


Đàn quái thú rống lên một tiếng, hoá thành hàng ngàn tia sáng vụt đi mất.


<Bản cập nhật đã hoàn tất.>


——————— 


Thiên Y mở mắt.


Mùi thuốc sát trùng, trần nhà trắng muốt, thêm cảm giác châm chích ở tay nữa... bệnh viện?


Thiên Y ôm đầu ngồi dậy.


"Hệ Thống?"


[Ký chủ!!!!]


Hệ Thống online ngay lập tức.


[Ký chủ ngất đi được 3 ngày rồi đó, làm ta sợ chết đi được. May mà nữ chính kịp thời đưa ký chủ vào bệnh viện, bằng không ký chủ thật sự sẽ thăng luôn đó.]


"Ta đây là... làm sao?"


Vẻ mặt Thiên Y mơ hồ.


[Khí tức của hai chúng ta bị Mảnh Vỡ phát hiện, cái game đó hoá ra chính là Ảo Cảnh nó tạo ra để lẩn trốn sự truy đuổi của Thế Giới Pháp Tắc.]


"Cho nên?"


[Mảnh Vỡ này dựa vào lấy nhân vật trong game làm trung gian, hút lấy sinh khí của người chơi ở thế giới thực, nói đơn giản, sợi dây sinh mạng của người chơi sẽ dựa vào nhân vật game mà kết nối với ảo cảnh kia.]


"Nhân vật trong game của ta vừa chết..." Thiên Y giơ cổ tay bị cắm kim truyền dịch.


[...Một phần sinh mệnh của ký chủ cũng sẽ theo đó mà bị lấy đi.]


Hệ Thống nghiêm túc nói, cứ như vậy nếu có người chết vì bị lấy hết sinh mệnh, thì nguyên do cũng chỉ là chơi game đến kiệt sức mà chết.


Mảnh Vỡ dựa vào điều này không ngừng thu thập linh hồn của nhân loại, Thế Giới Phép Tắc cũng không có cách nào tra ra được, thực sự là một phương pháp gian xảo đến cực điểm.


[Ký chủ, Mảnh Vỡ lần này không đơn giản, chúng ta tạm thời đừng vào game nữa.]


Nó phải lên kế hoạch thu thập thật tốt trước đã.


"Nó đang khiêu chiến hai chúng ta, ngươi chẳng lẽ để một Mảnh Vỡ vô danh đánh bại mình ư?"


Thiên Y tuỳ ý vuốt tóc sang một bên, bờ môi hơi nâng, trong chớp mắt người bệnh giường bên cạnh nhìn qua liền không thể rời mắt được.


Mỹ nhân vẻ mặt nhợt nhạt, vốn là nhan sắc yếu ớt như một đoá bạch liên hoa, nhưng nụ cười tà khí lại khiến cho vẻ đẹp chắp vá này thêm phần quỷ dị, thật khiến cho....


....Khiến cho người ta muốn dẫm nát.


Bởi vì sợ hãi, nên nhân cơ hội nó chưa kịp trở mình, liền mau chóng nhổ sạch gốc rễ.


————————————


Con nai vàng: ....Và đó là khi tôi nhận ra cái cốt truyện này đang trở nên quá phức tạp so với trình độ của tôi. 

Bình Luận (0)
Comment