Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 83



Thiên Y tỉnh rồi, kiểm tra sức khoẻ cũng bình thường, ngay chiều hôm đó cô đã được cho phép ra viện.


Đường Tô Tô mặc dù gần đây chạy show đến tối mắt tối mũi, nhưng vẫn dành ra thời gian ở nhà nấu thức ăn bồi bổ Thiên Y, quả thật là tình tỷ muội cảm động trời xanh.


"Nhã Nhã, cậu ổn thật đấy chứ? Kể từ lần trước... cậu kì lạ lắm, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với mình đấy."


Đường Tô Tô liên tục gắp thức ăn vào bát Thiên Y, giọng nói lộ rõ vẻ quan tâm. Kể từ lúc cô cãi nhau với Diệp Nhã về chuyện bồi rượu, sau đó còn xảy ra bao nhiêu chuyện... tinh thần của Nhã Nhã dường như vẫn luôn không được tốt, trừ việc cần thiết bằng không sẽ nhốt mình trong phòng không chịu ra.


"Mình ...không sao."


Vẻ mặt Diệp Nhã vẫn như cũ tái nhợt, mặc dù theo như kiểm tra thì sức khoẻ của cô ổn định, nhưng từ khi trở về Đường Tô Tô cảm thấy bạn mình trông đặc biệt yếu ớt.


"Xin lỗi, dạo này bận quá, ngày mai sau giờ làm mình còn phải đi sở cảnh sát một chuyến nữa." Dáng vẻ Đường Tô Tô hối lỗi.


"Chẳng phải xong rồi sao?" Thiên Y chuyên tâm gắp thức ăn, không có vẻ gì là quan tâm đến mấy lời lải nhải vô nghĩa của Đường Tô Tô.


"Mình là con tin có tiếp xúc gần nhất với tội phạm, đương nhiên là sẽ bị hỏi nhiều rồi." Đường Tô Tô dẩu môi "Nhưng thật ra mình với bọn chúng còn chẳng nói với nhau mấy câu, lúc bị bắt lên xe đã bị chụp thuốc mê ngất đi rồi, trong thời gian bị nhốt thì được cho ăn đầy đủ, ngoại trừ khi đi vệ sinh thì chẳng nói chuyện câu nào cả, cái người bị bắt cùng cũng chẳng thấy bao giờ."


Thiên Y chọc chọc thức ăn trong bát, bắt cóc thời buổi này có đạo đức nghề nghiệp quá vậy...


Không bạo hành còn bao ăn, thế sao đổi thành cô thì bị đánh thế, da đầu cô vẫn còn ê ẩm đau đây này!


1 Dislike!


"Mà cậu xem tin tức chưa, đám người đó cướp đi hơn mười lăm triệu đô la tiền mặt và vàng thỏi đấy, đúng là giàu sau một đêm nhỉ!" Tính bà tám của Đường Tô Tô lại tái phát "Mình mà có từng ấy tiền, mình sẽ tự sản xuất phim, tự làm nữ chính, sau đó thuê Trình ảnh đế làm nam chính!"


Đường Tô Tô càng nói càng hăng, hai mắt dường như có thể phát quang, dưới ánh đèn mờ mờ trông vô cùng nổi bật.


Ấy khoan, sao đèn càng lúc càng tối vậy....


*Phụt*


"Á, điện tắt! Chết rồi, hình như tháng này quên chưa đóng tiền điện..."


Đường Tô Tô hoảng hốt lẩm bẩm, nhanh chóng bật lên đèn pin điện thoại, chỉ thấy người đáng lẽ nên ngồi ở phía đối diện không biết từ lúc nào đã biến mất.


———


Thiên Y ngồi trong phòng, mở ra cửa sổ nhỏ hẹp, ngẩn người nhìn trăng sáng.


"Hệ Thống."


Cô nhẹ nhàng gọi.


[Vâng ký chủ.] Ký chủ gọi nó tình cảm thế, thấy không quen.


"Chúng ta...quen biết cũng lâu rồi nhỉ."


[Tính tổng thời gian các thế giới, thì cũng gần mười năm rồi.]


Hệ Thống tính toán, công nhận ký chủ năng suất thật, xong một nhiệm vụ liền ngay lập tức di chuyển đến thế giới khác, mới trải qua gần một thập kỉ, nó đã thu thập được nhiều Mảnh Vỡ như vậy.


"Lâu vậy cơ à..."


Thiên Y giơ tay trước mặt, ánh trăng mờ ảo chiếu lên sườn mặt cô tạo nên một cảm giác nhu hoà hiếm thấy.


[Ký chủ sao thế?]


Hệ Thống không hiểu ký chủ đang nghĩ gì.


"Ta chỉ nghĩ..." Giọng Thiên Y nhẹ bẫng "Ta đã chết rất nhiều lần rồi... chết hụt hay chết thật, vốn nên sớm quen với cảm giác đau đớn rồi chứ..."


Dưới ánh trăng, bàn tay nhỏ nhắn của cô hơi run rẩy.


"Nhưng lần này... ta thấy sợ." Thiên Y nói bằng âm mũi "Kẻ thù không thể nhìn thấy, cũng không chạm vào được, ta cảm thấy tương lai rất mù mịt."


Hai bàn tay đan vào nhau, Thiên Y gục đầu, nhìn cô như đang cầu nguyện.


"...Nếu như ta chết thật thì sao?"


Màn đêm tối tăm.


Tĩnh lặng bao trùm.


[Ký chủ đừng lo.]


Sau một hồi lâu, Hệ Thống rốt cuộc trả lời.


[Ta sẽ luôn ở bên ngươi.]


Đến phút cuối.


[Ta sẽ hỗ trợ người bằng toàn bộ khả năng của mình.]


Cho đến khi hoàn toàn hồi phục.


[Sẽ có cách thôi.]


Sẽ tìm được người khác thích hợp hơn.


Có vẻ như đây là giới hạn của ký chủ rồi.


Đáng tiếc, rõ ràng là một người tiềm năng.


[Nếu ký chủ thấy khó khăn quá... thì hãy sống cuộc đời này thật tốt... và quên hết nhiệm vụ đi.]


Coi như một bug xuyên không, sống một cuộc đời mới, nghe ra cũng không tệ.


"Ngươi định... rời bỏ ta sao?"


Thiên Y giữ nguyên tư thế gục đầu, giọng cô mông lung.


[Không.]


Nó không thể quay về không gian chính trừ khi ký chủ chết.


[Ta sẽ bồi ngươi đến cuối đời.]


Nể tình ký chủ kiếm cho nó không ít điểm, nó ở bên ký chủ qua một đời như vậy cũng tốt.


Nhưng mà...


[Ký chủ đột nhiên tiêu cực như vậy thật kì lạ.]


Ký chủ nó biết không phải thế này.


Điều gì đã thay đổi ký chủ?


"Ta chưa nói cho ngươi."


Thiên Y đột nhiên đứng dậy, cô bắt đầu cởi áo.


"...Ở bệnh viện, ta đã mơ một cơn ác mộng."


Từng mảnh vải che chắn cơ thể Thiên Y dần rơi xuống, dáng vẻ loã thể của cô hiển lộ trong không khí.


"Sau đó trên người ta xuất hiện thứ này."


Thân hình của Thiên Y như chìm vào màn đêm, thật khó để nhìn rõ, nhưng Hệ Thống căn bản không cần dùng đến mắt.


Những vết rạn màu đen giăng chằng chịt từ xương quai xanh đến mắt cá chân cô, như một cái rễ cây không ngừng bám chặt lấy nguồn dinh dưỡng. Vị trí của những vết rạn toả ra luồng tử khí nồng nặc, vết rạn dày đặc như có sinh khí, chậm chạp nhưng chắc chắn phát triển trên cơ thể Thiên Y, giống như tuỳ thời đều có thể nuốt trọn cô.


Dù là trong tối, những đường vân đen trên cơ thể trắng sứ của Thiên Y hiển lộ vô cùng nổi bật, không ngừng cướp lấy nguồn sinh khí ít ỏi trên cơ thể vốn đã yếu đuối này, trông xấu xí mà cũng đáng sợ đến cực điểm.


Đến Hệ Thống cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.


[Thứ này... từ bao giờ?]


"Mới hôm nay, khi thay đồ từ bệnh viện trở về."


Ngón tay mảnh khảnh của Thiên Y nhẹ nhàng lướt trên cơ thể mình.


"Ta cũng không dám nhìn nữa, có phải là rất nhiều?"


Giọng nói của Thiên Y mang theo run rẩy.


"Ta cứ cảm thấy mình càng lúc càng yếu dần... Ta không biết liệu bản thân có thể chịu đựng được bao lâu nữa."


[Sao có thể... Mảnh Vỡ xâm chiếm đến mức này phải mất ít nhất năm mười năm, bằng cách nào chỉ trong một buổi chiều...] ....Trong một buổi chiều mà thành thế này?


Thiên Y che lấy mặt, cơ thể cô run bần bật.


"Mảnh Vỡ nói rằng nó sẽ chiếm lấy ta, sau đó là cả ngươi." Giọng cô trở nên nghẹn ngào "Hệ Thống, ta không muốn chết."


[Ký chủ...]


"Hệ Thống, ta chưa từng nhờ ngươi chuyện gì, nhưng chỉ lần này thôi, cứu ta được không? Ta chỉ nghĩ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở về đoàn tụ với gia đình ta thôi."


[....Xin lỗi.]


"Chúng ta có thể cùng nhau tìm cách, dù gì cũng cùng nhau trải qua nhiều khó khăn như vậy..."


[....Ký chủ đã trở thành Vỏ Bọc rồi.]


"Bên nhau gần mười năm, chút giao tình này với ngươi không ý nghĩa gì sao?"


[...Rễ cắm quá sâu, đã không tách ra được nữa.]


"Ta vất vả làm việc cho ngươi như một con chó, ngươi không thể cứu ta một lần sao? Cầu xin ngươi."


[....Xác nhận tiêu huỷ.]


"Hệ Thống, ta đã luôn nghe lời ngươi, xứng đáng nhận kết cục như vậy sao?"


[... Tiến hành mạt sát.]


"...Ta đã kỳ vọng vào tình cảm giữa hai chúng ta, Hệ Thống. Nhưng thứ xúc cảm của nhân loại này, ngươi căn bản không có."


[Chuẩn bị đếm ngược...3...2...1]


Quá trễ rồi.



Bình Luận (0)
Comment