Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 288

Editor: Waveliterature Vietnam

Đường Lăng bày ra tư thế dũng mãnh như hổ, cơ bắp toàn thân đều run lên với một tần suất và quy luật nhất định.

Đây chính là Bảo Thể Thuật mà ông chủ Hoàng dạy hắn.

Có tất cả năm động tác, toàn bộ đều là bắt chước theo động tác của họ nhà mèo, phối hợp với sự run run của cơ bắp toàn thân, thân thể đang mệt mỏi sẽ được khôi phục nhanh chóng.

"Đa số sự vận động sẽ sản sinh ra được axit lactic, axit lactic này sẽ kích thích hệ thần kinh, sau đó sinh ra cảm giác đau nhức."

"Loại rung động này có thể khiến máu lưu thông nhanh chóng, hỗ trợ bài trừ axit lactic. Hơn nữa, mấy thứ thế này khiến cơ thể đạt được độ giãn ra lớn nhất."

"Mặt khác, loại rung động này giống như một kiểu xoa bóp, sau khi sự rung động hoàn tất, có thể khiến cơ bắp giãn ra, sau đó được thả lỏng."

"Đây chỉ là chuyện vặt, do tôi tổng kết kinh nghiệm mà ra. Nhưng nếu như kiên trì trong thời gian dài, đối với sự khôi phục của thân thể hay tính bền dẻo đều có tác dụng cực tốt, sẽ khiến cho cơ bắp đầy máu trong một thời gian dài, sẽ không vì vận động mạnh đột ngột mà tạo thành sự thiếu máu ngắn, sau đó đau nhức."

"Vì vậy, một chút này rất có lợi, lại tăng lên được sức bền của cơ thể, không phải là lớn đến kinh thiên động địa, mà quan trọng nhất chính là kiên trì."

Nói đến đây, trên mặt ông chủ Hoàng hiện lên thần sắc mê mang, lẩm bẩm lầu bầu "Tôi chính là một thiên tài, cậu cũng không cần sùng bái tôi. Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Thật sự rất đáng tiếc cho người ở tiền văn minh, loại rung động cơ bắp này có thể bọn họ sẽ khó làm được lắm, bởi vì trình độ khống chế thân thể vẫn chưa đủ."

Sùng bái cái rắm! Đối mặt với sự tự say mê bản thân của ông chủ Hoàng, trong lòng Đường Lăng lúc này chỉ có cảm giác bi phẫn mà thôi.

Đường Lăng biết, trên thế gian này có rất nhiều người không cần mặt mũi, nhưng kiểu người không cần mặt mũi như ông chủ Hoàng này, Đường Lăng là lần đầu tiên gặp được.

Mà Đường Lăng sinh ra được cảm giác này, là do ông chủ Hoàng yêu cầu hắn làm chuyện kia.

Yêu cầu của hắn ta thật sự không khó, chỉ là muốn Đường Lăng ra ngoài năm ngày, tất nhiên là lợi dụng một tiếng phúc lợi của Đường Lăng rồi.

Trong thời gian này, Đường Lăng nhất định phải đi đến tửu lâu "Mộng Khách" một chuyến, ra vẻ tôi đây là một tên giúp việc, đang chạy vặt đi giao đồ cho ông chủ.

Gửi đến cho bà chủ chỗ đó một chùm hoa Khỉ La.

Nghe qua thì thấy rất đơn giản, không hề khó chút nào, cũng không thể trở thành vấn đề khiến Đường Lăng bi phẫn, thế nhưng, khi nghe chi tiết lại yêu cầu của ông chủ Hoàng, liền sẽ khiến cho người ta sụp đổ.

"Ừm, thời gian cậu đi nhất định phải là tám chín giờ tối, giờ đó là lúc việc làm ăn của tửu lâu Mộng Khác vô cùng tốt, bà chủ cũng chỉ xuất hiện vào lúc đó, vì khác của tửu lâu và hái hai khúc."

"Đúng vậy, cậu phải nắm thời cơ cho thật chuẩn. Nhất định phải chờ đến khi bà chủ vừa hát xong, lập tức xông lên tặng cho cho bà ấy."

"Cái này cũng không phải điểm quan trọng, quan trọng nhất là cậu phải linh hoạt, khi xông lên đài phải đứng vững, lời nói tôi đã căn dặn cậu phải khiến cho tất cả mọi người nghe thấy một cách tình cờ."

"Làm sao có thể nghe thấy? Trên sân khấu có microphone, cậu đừng nói với tôi là cậu không biết microphone là gì nhé, chỉ cần cậu vô tình cố ý nói lớn vào microphone là được rồi."

"Nói cái gì? Không lẽ cậu không biết? Tất nhiên là nói lời ca ngợi tôi rồi, cứ coi như tặng hoa này là một đơn làm ăn cậu nhận của tôi đi, nói cậu có bao nhiêu kích động, nói tôi là người đàn ông đẹp trai nhất, phong độ nhất mà cậu từng gặp qua, tóm lại, làm thế nào có thể ngợi ca lên bản chất hơn người của tôi thì làm."

"Bản chất của tôi là gì? Đường Lăng, nếu như cậu còn muốn sống những ngày ăn cơm, rèn sắt, đọc sách tốt lành thì cậu nên suy nghĩ cho tốt một chút, suy nghĩ xem bản chất của tôi là gì? Đúng rồi, khi cậu nhắc đến tôi với bà chủ trong mắt phải tràn đầy thâm tình, tốt nhất là thêm vào đó một chút rụt rè của thiếu niên."

"Cuối cùng, để biểu hiện sự kích động của cậu, khi bà chủ đáp lời cậu, cậu có thể giả vờ ngất đi, choáng váng đi nửa phút, sau đó lệ nóng doanh tròng thét lên bởi vì cậu chứng kiến tình yêu của chúng tôi mà kích động không thôi."

Ngất đi? Đường Lăng biểu thị mình thà không học bộ thể thuật này chứ tuyệt đối không đi làm cái chuyện xấu hổ như thế.

Ông chủ Hoàng suy tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định nhượng bộ, có thể không cần choáng, nhưng tình tiết lệ nóng doanh tròng phải có.

Sau một phen giằng co, Đường Lăng thỏa hiệp.

Một là do lực hấp dẫn của thể thuật quá lớn, hai là nhờ Lạc Tân đã ngụy trang cho hắn, cho nên cũng không phải là diện mạo thật của hắn, cùng lắm thì sau này nhờ Lạc Tân giúp hắn ngụy trang thành bộ dạng khác.

Sau đó, cùng lắm thì tự an ủi bản thân, loại chuyện này không phải là hắn làm, mà là một người khác làm.

Mặc dù đã kiến thiết tâm lý mạnh mẽ, nhưng cứ nghĩ tới việc hắn sẽ phải làm ra một màn xấu hổ như vậy sau năm ngày, Đường Lăng sao có thể không bi phẫn cho được?

Một bộ thể thuật, sau bốn mươi phút đã hoàn thành.

Dựa theo cách nói của ông chủ Hoàng, mọi chuyện đều sẽ vì gấp gáp quá mà thành hư hỏng, bộ thể thuật này cũng giống như thế, bình thường chỉ cần lặp lại hai lần, trong vòng hai mươi phút.

Sau khi vận động mạnh thì lặp lại bốn lần, trong vòng bốn mươi phút là được.

Chờ sau khi thân thể đã thích ứng với tiết tấu của việc rèn sắt, rồi cứ dựa theo tình huống mà làm.

Lúc truyền thụ kỹ năng cho Đường Lăng, ông chủ Hoàng vẫn vô cùng có trách nhiệm, điểm nào cần chú ý đều sẽ nói rõ.

Lau mồ hôi trên mặt một cái, Đường Lăng cảm giác được toàn thân mình đã thả lỏng đi không ít.

Từng đợt cảm giác thoải mái sau khi thả lỏng ập tới Đường Lăng, hắn có một loại xúc động muốn đi ngủ, nhưng lại không nỡ bỏ đi thời gian đọc sách quý báu này, sách có một sức hấp dẫn rất lớn với Đường Lăng.

Nhưng ông chủ Hoàng vẫn vô cùng thích tự ngược, lúc này, hắn ta lại lấy ra một cái túi vải lớn bằng bàn tay.

"Suy nghĩ một chút không? Phương pháp độc môn của tôi. Nếu như không phải ven biển tài nguyên phong phú, thì cái bí phương này chưa chắc đã thu thập đủ được vật liệu." Ông chủ Hoàng lại lộ ra nụ cười gian xảo.

"Tôi không có tiền, mà tôi lại không hề làm thêm bất kỳ chuyện gì bên ngoài." Đường Lăng cắn răng nghiến lợi từ chối, đối mặt với loại người như ông chủ Hoàng này, thường có càng nhiều chỗ tốt thì thu phí càng cao.

"Cậu còn muốn từ chối? Cậu phải biết, bản thân cậu mặc dù có năng lực chữa trị, nhưng loại năng lực chữa trị này lại khiến cho thân thể bị hao mòn nhanh hơn. Đặc biệt là khi chiến đấu trong một thời gian dài, tu luyện mạnh mẽ, đều sẽ khiến cho cơ bắp và cả xương bị mài mòn đi từng chút, cứ thế sẽ tích lũy thành nội thương." Ông chủ Hoàng rít một hơi thuốc dài, nhìn Đường Lăng, ánh mắt vô cùng chân thành.

Mấy câu này Đường Lăng đã nghe qua, thậm chí còn biết, loại nội thương này đối với chiến sĩ, đặc biệt là chiến sĩ Tử Nguyệt chính là một việc vô cùng phiền phức, tích lũy nhiều năm tháng sẽ biến thành tổn thương sâu sắc với cơ thể.

Cho nên, muốn bảo trì trạng thái đỉnh phong trong khi chiến đấu, nhất định phải thỉnh thoảng bảo dưỡng thân thể, thanh trừ nội thương bên trong.

Thế nhưng, đâu dễ dàng gì có thể thanh trừ được nội thương? Nền văn minh trước đây gần như không thể làm được chuyện nghịch lý này, đến thời đại Tử Nguyệt, xuất hiện một ít khoa học kỹ thuật siêu nhiên và một ít phương thuốc có thể làm được chuyện này, nhưng tốn cũng không ít tiền.

Hô hấp của Đường Lăng có hơi dồn dập.

Lúc này, ông chủ Hoàng hô một câu "Leng Keng."

Sau khi một lời vang lên, chưa đến mười giây sau, một viên chè trôi nước cau mày, vẻ mặt rất là không kiên nhẫn xuất hiện ở cửa thư viện.

"Có chuyện gì?" Có lẽ Leng Keng vừa mới gội đầu, tóc ướt dầm dề dính trên trán, giống hệt như một cái lông dài che lên viên chè trôi nước, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Nấu một chút nước nóng đến đây, được không? Ông chủ Hoàng lộ ra nụ cười lấy lòng.

"Không làm, đã nói ông tự tắm thì ông tự làm còn gì." Leng Keng hất đầu, từ chối, vô cùng ngạo kiều.

"Hai túi mực bạch ngọc." Ông chủ Hoàng nghĩa chính từ nghiêm.

"Hai túi?" Trên mặt Leng Keng lộ ra vẻ vui mừng, sau đó nuốt nước miếng một cái, quay người chạy đi mất.

Chỉ để lại một câu, dư âm chưa tan "Chờ tôi mười phút."

Đúng là dễ bị lừa, nội tâm Đường Lăng đồng tình với Leng Keng.

Mà lúc này, ông chủ Hoàng cầm túi vải trong tay mình, nói "Ở thời tiền văn minh, cũng không phải không có phương pháp thanh trừ đi nội thương của cơ thể, nhưng đều là bí phương độc môn. Chỉ có trong một ít văn thư cổ xưa của một số quốc gia mới có thể tìm thấy,ví dụ như Trung y do Hoa Hạ xưa một mực truyền xuống."

"Vừa hay tôi tìm được vài cuốn sách dạng này, trải qua nghiên cứu của tôi, thậm chí nói là thí nghiệm cẩn thận, tôi còn khiến nó cải tiến."

"Bất quá, còn phải cảm ơn tài nguyên phong phú của thời đại này, đồng thời, những tài nguyên này càng cường đại hơn so với thời văn minh trước. Nếu không, bí dược này không thể nào chế ra được."

"So với những loại thuốc của siêu khoa học kỹ thuật còn tốt hơn nhiều, bởi vì đây là thiên nhiên, tự nhiên, có hiểu không?"

"Tất nhiên hiệu quả của nó không mạnh tới vậy, sử dụng một lần là có ngay hiệu quả. Thế nhưng, chỉ cần kiên trì, tích lũy từ từ thì hiệu quả rất kinh người, đợi lát nữa cậu ngâm mình trong bí dược này, một bên dùng nước nóng an ủi thân thể mệt mỏi, một bên thanh trừ nội thương, một bên đọc sách, một bên nghe tiếng sóng biển…"

"Được, tôi đồng ý, ông muốn tôi làm gì?" Ông chủ Hoàng chính là một tên gian thương, Đường Lăng không đợi hắn ta nói xong đã thỏa hiệp.

Trước đó, hắn còn cảm thấy Leng Keng dễ bị lừa, ở trước mặt ông chủ Hoàng, hắn có thể làm gì được chứ?

"Cậu nên đám ứng từ sớm mới phải, không biết khi còn trẻ cậu đã trải qua chuyện gì mà trên người bắt đầu có nội thương hình thành." Ông chủ Hoàng nhàn nhạt nói một câu.

Lưng Đường Lăng toát mồ hôi lạnh!

Hắn không có lý do để không tin, ông chủ Hoàng, người này vừa thần bí vừa cường đại, điểm ấy hắn vẫn nhìn ra được.

Hơn nữa, sau đêm đột biến kia, hắn trải qua những trận chiến và thường xuyên bị chấn thương, có nội thương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

"Cuối cùng thì cần làm gì?" Đường Lăng thúc giục một câu, hắn đã không thể chờ được nửa, muốn sử dụng bí dược của ông chủ Hoàng.

"Ừm, bây giờ không cần nói cho cấu biết. Cậu chỉ cần nhớ, cậu đổi một việc lấy bí dược của tôi là được rồi." Ồng chủ Hoàng cười thần bí.

"Cái này quá đắt, một túi bí dược không có khả năng đổi được. "Tại lúc mấu chốt, Đường Lăng thanh tỉnh, loại chuyện không nói rõ là gì này, có phải nó quá đắt rồi không?

"Tôi đã nói là dùng thuốc trong thời gian dài, bình thường thì mỗi tuần dùng một lần." Ông chủ Hoàng nháy mắt.

Đường Lăng trầm ngâm, dùng thuốc trong một thời gian dài? Mỗi tuần cung cấp một lần? Đến cuối cùng có làm hay không?
Bình Luận (0)
Comment