Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 289

Editor: Waveliterature Vietnam

"Làm!" Sau nửa phút suy tư, Đường Lăng đáp ứng.

Hắn sẽ không ngây thơ đến mức ông chủ Hoàng sẽ bảo hắn đi chết, hoặc là làm ra một số chuyện không thể tưởng tượng nổi, mặc dù cái loại chuyện tặng hoa cho bà chủ quán rượu kia có chút quái dị.

Ông chủ Hoàng, người này bên ngoài nhìn như đơn giản, nhưng khi hắn ta thật sự nghiêm túc lên thì tuyệt đối đáng tin cậy.

Có điều, cũng không hẳn là đơn giản.

Thế nhưng, Đường Lăng không sợ.

Cả đoạn đường này hắn đã đi từ khu quần cư 17 Hào, khu vực an toàn cho đến xuyên qua dãy núi Geel Lạc Kỳ, cho tới bây giờ…

Chứng minh hắn không chỉ là không hề sợ, mà còn có điên cuồng, một người thích nhảy múa bên bờ vực sinh tử.

"Thật là một sự lựa chọn thông minh." Ông chủ Hoàng hài lòng gật đầu, hiển nhiên là rất cao hứng khi Đường Lăng đáp ứng yêu cầu của hắn ta.

"Hôm nay cậu có thể đọc hai quyển sách. Thời gian đọc chỉ một giờ, chưa xong thì hôm sau xem tiếp." Lúc nói chuyện, ông chủ Hoàng lấy hai quyển sách trên bàn ném qua.

Nói là sách, nhưng cầm trong tay cũng thấy không dày.

Lấy trí nhớ của Đường Lăng, chỉ cần một giờ là có thể đọc xong hết.

Nhìn trang bìa của hai quyển sách này, một quyển trong đó tên là [Quậy tung Bến Cảng Hắc Ám], ở dưới tên sách có một bức vẽ lung tung, cũng không biết là vẽ gì.

Một quyển khác là [Tử Nguyệt kí sự], ở dưới tên sách lại vẽ một cái bánh nướng không ra làm sao.

Đường Lăng lập tức cảm giác mình đã bị gài, ngẩng đầu nhìn ông chủ Hoàng "Đây là sách?"

"Nếu không thì cậu cho là gì? Đây chính là tôi tự mình chỉnh lý lại thành sách. Tại Bến Cảng Hắc Ám này, chỉ cần là sách qua tay tôi, dù là tôi chỉnh lý hay tự biên soạn, thì đều là bảo vật cả, có hiểu không? Muốn đọc một trang, ít nhất phải trả 10 đồng Hắc Hải tệ." Trong mắt ông chủ Hoàng mang theo vẻ đắc ý.

Có quỷ mới tin ông. Đường Lăng cũng lười tranh luận, ông chủ Hoàng nói sao thì là như vậy.

"Đúng rồi, lúc đọc cậu phải cẩn thận một chút, đừng làm bẩn trang bìa, bức vẽ ngoài bìa là chính tay tôi hạ bút, giá trị liên thành." Ông chủ Hoàng nói những lời này không có nửa phần đùa giỡn.

"Hả? Vẽ cái gì?" Vốn dĩ Đường Lăng đã chuẩn bị bắt đầu đọc, thế nhưng thực sự không kìm nén nổi, cái bánh nướng kia là gì thế? Lại thêm một đống lộn xộn, nhìn không ra được nó là cái thứ đồ chơi gì cả.

"À, đó là phái trừu tượng viễn cảnh của Bến Cảng Hắc Ám và Tử Nguyệt." Ông chủ Hoàng thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như khi vừa nhắc đến tác phẩm vẽ của mình, hắn ta liền chìm vào một cảnh giới nghệ thuật nào đó mà người ngoài không thể hiểu nổi.

Được rồi, Đường Lăng hơi khiếp sợ nhìn qua hai bức vẽ ngoài hai quyển sách, có khi ông chủ Hoàng là một người họa sĩ tài ba, cả đời hắn cũng đừng mong hiểu được ý nghĩa của nghệ thuật.

Vậy thì, trước tiên Đường Lăng chọn quyển "Quậy tung Bến Cảng Hắc Ám" để đọc, quyết định tìm hiểu Bến Cảng Hắc Ám trước, đây là một chuyện quan trọng nhất.

Có lẽ vì đã nhận thấy sự rung động trong bức vẽ của ông chủ Hoàng, ngay từ đầu Đường Lăng đọc rất hờ hững, thế nhưng, sau khi đọc được nửa trang, Đường Lăng nhíu mày, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc.

Thư viện bắt đầu yên tĩnh, Đường Lăng hoàn toàn đắm chìm vào trong quyển sách, mà ông chủ Hoàng cũng không quấy rầy Đường Lăng, ngậm lấy tẩu thuốc, ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe từ đợt sóng biển từ phương xa vọng đến…

Cuối cùng, Leng Keng bước đến, khinh thường cô bé thân hình nho nhỏ, thế nhưng lại có thể bê được cái thùng nước to gấp hai mình, hơn nữa, còn là hai thùng.

Cô bé mang nước nóng đổ vào thùng tắm, hơn nữa còn ân cần pha thêm một chút nước lạnh, thử nhiệt độ đến khi thích hợp, sau đó vui mừng nhận lấy hai cái túi nhỏ từ dưới kệ sách lấy ra, nhảy nhảy nhót nhót rời đi.

Ông chủ Hoàng cũng không làm phiền Đường Lăng đọc sách, đứng dậy bỏ túi thuốc trong tay vào thùng tắm, không đến năm phút sau, một mùi thuốc nồng nặc, theo hơi nước bay ra khắp thư phòng.

"Đường Lăng, ngâm mình." Ông chủ Hoàng nhàn nhạt nói một câu.

Đường Lăng ngẩng đầu, có chút không muốn bỏ quyển sách trên tay xuống, bắt đầu cởi quần áo, chỉ là khi vừa cởi áo ra, Đường Lăng liền chú ý tới ánh mắt trộm chó của ông chủ Hoàng, không khỏi phòng bị "Ông chủ, nhìn người khác cởi quần áo, hình như có chút không lịch sự?"

"Người không thuần khiết mới nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn nhìn xem cơ bắp của cậu liệu có thích hợp với việc rèn sắt hay không." Ông chủ Hoàng rất khinh thường Đường Lăng.

"Cơ bắp rèn sắt?" Quên đi, Đường Lăng cảm thấy, khi đối phó với một người như ông chủ Hoàng, nếu như không thể đánh thắng thì tốt nhất là im lặng, để mặc hắn ta.

Đánh thắng được, vậy cũng không cần nói gì thêm, dừng sức đánh là được.

Cho nên, tình huống hiện tại, hắn ta thích nhìn gì thì nhìn, nghĩ vậy, Đường Lăng tiếp tục cởi đồ, cho đến khi chỉ còn lại mỗi cái quần đùi, sau đó có hơi như trẻ con nhảy vào thùng tắm.

"Ào ào" Trong thùng tắm văng lên một đợt bọt nước, thêm chút nước tràn ra ngoài làm ướt xung quanh.

Mà Đường Lăng thì ngâm mình trong thùng tắm đến say mê, cảm nhận được cảm giác ấm áp, nước thuốc khi tiếp xúc với làn da có hơi tê, tựa hồ như đang an ủi cơ thể đã bị thương trong thời gian dài của hắn.

Ông chủ Hoàng cầm sách ném tới, Đường Lăng cẩn thận tiếp nhận, tạm thời đem quyển sách không đọc đặt lên trên bàn nhỏ, sau đó tiếp tục lấy quyển [Quậy tung Bến Cảng Hắc Ám] ra đọc tiếp.

Không thể không thừa nhận, mặc dù trang bìa của quyển sách này rất khó chịu, nhưng bên trong lại góp nhặt được tất cả những tư liệu cặn kẽ nhất của Bến Cảng Hắc Ám, thậm chí còn có một chút bí mật, Đường Lăng càng đọc, càng cảm thấy Bến Cảng Hắc Ám như đang hiện ra trước mắt. 

Bến Cảng Hắc Ám.

Cũng không phải là nơi vô chủ, thật ra vẫn có người sở hữu biệt hiệu "Đảo chủ".

Người này là nam hay nữ, thực lực thế nào, lai lịch ra sao, sau khi thời đại Tử Nguyệt mở ra năm năm, liền thành lập Bến Cảng Hắc Ám, mục đích là gì, không ai biết.

Trong sách, ông chủ Hoàng có đề cập đến việc hắn biết chút ít về đáp án, thế nhưng, loại bí mật này hắn ta tuyệt đối sẽ không ghi trong bài đọc cấp thấp này.

Cũng tốt, Đường Lăng cũng không để ý đến vị Đảo chủ kia, cho nên cũng không muốn tìm hiểu.

Bởi vì Đảo chủ thần bí quá mức, cho nên, trên thực tế thìn quản lý chính của Bến Cảng Hắc Ám là một tổ chức đen có tên là Ám Đường.

Tổ chức này có trên dưới vạn người.

Nhưng thành viên chủ chốt thì không đến hai trăm người, lãnh đạo tối cao của bọn họ không phải là một người, mà là mười chín vị thuyền trưởng.

Đúng, tại bến cảng Hắc Án, nghề được tôn sùng nhất chính là thuyền trưởng, vì sao lại như thế? Là bởi vì gần biển hay là vì nguyên nhân khác? Tạm thời chưa có đáp án.

Ông chủ Hoàng biết đáp án, thế nhưng, tương tự, hắn ta sẽ không đề cập trong quyển sách cấp thấp này.

Tóm lại, tất cả quy tắc ở bến cảng Hắc Ám này đều là từ mười chín vị thuyền trưởng lớn này định ra.

Đương nhiên, thực lực và tiền tài nằm bên ngoài những quy tắc chính là có tác dụng đánh vỡ những quy tắc này, chỉ duy nhất có hai quy tắc không thể bị phá vỡ.

Thứ nhất, chính là khởi xướng khiêu chiến với thống trị Ám Đường Đen.

Thứ hai, khi có tai nạn xảy ra trên biển, từ chối sự chiêu mộ của Ám Đường Đen, không chịu gia nhập đội ngũ phòng chống tai nạn trên biển.

Tuy nhiên, ông chủ Hoàng nói, quy tắc thứ nhất không hẳn là không thể phá vỡ, điều kiện tiên quyết là thực lực của bạn có thể nghiền ép được cả Ám Đường Đen.

Còn về điều thứ hai, tốt nhất là nên tuân thủ, từ chối gia nhập đội ngũ cứu nạn trên biển thì sẽ nhận lấy sự phỉ báng của toàn bộ cư dân trên bến cảng Hắc Ám.

Tai nạn trên biển kia là gì? về cơ bản thì điều này giống như sóng thần mà toàn thành phố và tất cả các khu vực an toàn phải đối mặt.

Đó là con quái vật trong biển, con quái vật này sẽ tàn phá "chỗ tránh nạn" ven bờ biển của mọi người, hơn nữa phải biết là, con quái vật này ở trong biển vô cùng lợi hại.

Tóm lại, bất luận là thế nào, tại bến cảng Hắc Ám không thể đắc tội nhất chính là Ám Đường Đen, nó chính là thế lực đứng đầu của bến cảng Hắc Ám.

Tiếp đó, vẫn còn mấy thế lực lớn ở bến cảng Hắc Ám.

Đầu tiên là công hội thuyền trưởng của đảo, tiếp theo là Liên minh tự do trên khu boong thuyền, cuối cùng là phán quyết Hắc Ám.

Công hội thuyền trưởng thì dễ hiểu, chính là phần lớn bộ phận có được danh hiệu thuyền trưởng hàng hải, có thể được xưng là người tạo ra công hội thuyền trưởng.

Dạng công hội này, không cần nghĩ cũng biết đó là một thế lực khổng lồ, dù sao thì ở bến cảng Hắc Ám, thuyền trưởng được xưng là nghề nghiệp cao nhất, muốn trở thành thuyền trưởng thì cần phải có tư cách, mà để đạt được tư cách này, thì chính là một việc khó khăn trùng trùng.

Liên minh tự do thì tương đối đặc biệt, ban đầu vốn chỉ là một số thế lực lớn tội phạm truy nã tạo thành, tuy nhiên, sau khi phát triển thì bọn họ cũng thu nạp được không ít thành viên.

Kỳ thật, ở thời đại này mà có thể tạo thành một thế lực lớn tội phạm bị quy nã, cũng cần một ít chuyện, huống chi, Liên minh tự do còn có những tội phạm truy nã vô cùng hiển hách, chỉ cần nhìn vào điểm này, cũng đủ thấy liên Minh này có thực lực cực mạnh.

Cuối cùng là Phán Quyết hắc ám.

Thì ra là một cao thủ được sinh ra tại bến cảng Hắc Ám, thực lực mạnh như chiến sĩ Tử Nguyệt cấp sáu thành lập lên tổ chức.

Tổ chức này đối với việc thu nạp thành viên vô cùng nghiêm ngặt, thực lực ít nhất cũng phải đạt đến chiến sĩ Tử Nguyệt cấp một.

Có thể hình dung được, hai ngàn người của tổ chức này mạnh đến mức nào.

Đồng thời, trong ba tổ chức này, không thể đắc tội nhất chính là tổ chức Phán Quyết hắc ám, cũng không phải nói là do thực lực của họ mạnh nhất, mà là tổ chức này được xưng là ác quỷ, phát huy tinh thần danh nghĩa của bến cảng Hắc Ám đến cực hạn. Nhân danh tự do, bọn hắn không từ một thủ đoạn nào, lấy bốc lột, nghiền ép xưng thành thực lực hợp lý.

Trong đó, Công hội thuyền trưởng chiếm cứ Đảo khu.

Liên minh tự do thì chiếm cứ khu boong tàu phía Đông Nam, nơi này là một mảnh đất tập trung khá nhiều dân cư.

Mà Phán Quyết hắc ám thì chiếm cứ khi phía Tây Bắc của boong tàu, nơi này là một nơi đầy hỗn loạn, và là một khu ổ chuột.

Ngoại trừ ba thế lực lớn này ra, bến cảng Hắc Ám còn có rất nhiều thế lực nhỏ khác, những thế lực này liên hợp lẫn nhau, chém giết, tóm lại mỗi năm đều có thế lực bị tiêu vong, lại có thế lực mới xuất hiện.

Những thế lực này bên trong quyển sách [Quậy tung bến cảng Hắc Ám] của ông chủ Hoàng đều có ghi chép, đương nhiên, mỗi ghi chép đều rất đáng giá.

Sau chương giới thiệu về những thế lực, tiếp theo chính là giới thiệu về những nhân vật lớn ở bến cảng Hắc Ám.

Dù sao thì ở nơi như thế này, bạn không chỉ chỉ lo cẩn thận đề phòng những thế lực kia, mà còn có một số nhân vật lợi hại không nguyện ý gia nhập vào các tổ chức thế lực.

Đường Lăng đọc thằng xuống, trông thấy ông chủ Hoàng cũng có ghi tên mình trong đó, sắc mặt không khỏi trở nên quái dị.

Đáng tiếc chính là, trong tất cả những nhân vật không thể đắc tội đều có ghi chú một ít lý do là vì thực lực, luận thuật, nhưng khi viết đến mình, ông chủ Hoàng chỉ ghi một câu là, hắn ta cực kỳ đẹp trai, đẹp đến bi thảm.

Tốt.

Đường Lăng cố gắng đem những đại nhân vật này ghi tạc vào lòng, sau đó liền thấy câu tiếp theo.

Dù là những thế lực này, hay những đại nhân vật này, đều có hai nơi bọn họ không thể tạo thành bất cứ sự thống trị nào.

Đó chính là khu buồng nhỏ trên tàu và khu mua bán trên boong tàu.
Bình Luận (0)
Comment