Ký Sự Của Viên Viên - Trúc Duẩn Quân

Chương 91

Xuân Đào len lén bước vào, khẽ khom người hành lễ, cất tiếng hỏi: “Thái thái, có chuyện gì vậy ạ?”
Triệu ma ma đánh giá vị di nương này từ trên xuống dưới một lượt, mỉm cười đỡ nàng ta ngồi xuống giường, ôn tồn nói: “Ngươi là người từ trong phòng thái thái đi ra, nói ra thì đều là người một nhà, về sau không cần phải đa lễ như vậy.”
Xuân Đào ngồi xuống giường, cả người bỗng chốc cứng đờ, vội vàng đứng dậy, một chân chạm đất, một chân co lên, đầu gối đặt trên giường, tư thế ngồi này vừa không để mông chạm vào giường, cũng không làm mất mặt thái thái.
Di nương Trần đang ăn tổ yến, thuận tay múc cho nàng ta một chén, lại sai nha hoàn bưng hai hộp tổ yến đặt vào tay nàng ta, dịu dàng nói: “Đây là tổ yến thượng hạng mà Cảnh Thuần đặc biệt dặn dò phòng bếp tuyển chọn kỹ lưỡng, ta cũng không còn lại bao nhiêu. Tuy không phải là huyết yến, nhưng rất tốt cho việc dưỡng nhan, ta nhớ ngươi thích ăn cái này, nên mới bảo người ta thu dọn hết đưa cho ngươi.”
Xuân Đào nghe mà ngẩn người, nhìn hai chiếc hộp được lót bằng gấm, to bằng hai bàn tay, tay run run bưng chén tổ yến.
Chẳng lẽ thái thái muốn đuổi nàng ta đi?
Xuân Đào không ngồi yên được nữa, cuộn tròn người trên giường như đang ăn bữa cơm cuối cùng.
Lúc còn làm nha hoàn, nàng ta đã nghe nói tổ yến bồi bổ cơ thể như thế nào, trong dân gian còn đồn đại rằng, nữ nhân cả đời ăn tổ yến không gián đoạn, đến già sẽ trẻ lại, đổi một thân phận sống lại lần nữa.
Lúc đó mình thật ngốc nghếch, lại tin vào chuyện hoang đường như vậy, chủ động đi câu dẫn lão gia.
Xuân Đào biết mình lớn lên xinh đẹp, eo thon như rắn, mày liễu thanh tú, bà mối đến cửa nhà không biết bao nhiêu mà kể, cha mẹ đều không nỡ bán nàng ta. Từ nhỏ đã cho nàng ta ăn ngon mặc đẹp, những đứa con gái khác mặc quần áo rách rưới, trong nhà phải dè sẻn từng chút, còn nàng ta lại được may váy áo bằng vải mới. Nữ nhi nhà khác phải đợi nam nhân trong nhà xuống ruộng làm việc vất vả mới được ăn cơm ngon, còn nàng ta từ năm tuổi đã được ăn như nam nhân trong nhà, mỗi ngày mẹ còn dùng nước vo gạo rửa mặt cho nàng ta, dành dụm tiền bạc mua lại yến sào người ta đã nhặt sạch từ những gia đình giàu có, trong một hai cân yến sào cũng nhặt được một chút, rồi đem chưng trứng cho nàng ta ăn. 
Họ hàng, bạn bè đều khen nàng ta số tốt, là viên ngọc quý trên tay của cha mẹ.
Xuân Đào cũng luôn cho là như vậy.
Cho đến năm mười tuổi, trong nhà bỗng xuất hiện một mụ mối ăn mặc lòe loẹt, nghe người xung quanh nói là bà ta từ trong thành đến, chuyên để xem mắt nàng ta. Xuân Đào không nói hai lời, tiến lên cho mụ ta hai cái tát rồi đuổi đi. Ai ngờ đâu, cha mẹ nàng ta chẳng những không trách mắng mà lập tức đồng ý gả nàng ta đi!
Hóa ra, họ chỉ là muốn chờ đợi một cái giá tốt hơn mà thôi!
Chỉ tiếc là từ đó về sau, nàng ta chẳng còn được nếm lại hương vị của yến sào nữa.
Xuân Đào bị bán qua tay biết bao nhiêu người, cuối cùng đến tay di nương Trần, trong lòng vẫn luôn nhung nhớ hương vị kia.
Làm nha hoàn vất vả, mới làm có hai năm mà đôi tay đã trở nên thô ráp, vì thế nàng ta lại nảy ra ý định với yến sào, nghĩ rằng nếu bản thân trở thành di nương, mỗi ngày đều được ăn yến sào thì tốt biết mấy.
Vì vậy, khi di nương Trần hỏi ai muốn đi hầu hạ lão gia, Xuân Đào lập tức đứng ra.
Mấy tỷ muội khác đều mắng nàng ta ti tiện, vong ân bội nghĩa, nhưng sống trên đời, vì bản thân mình thì có gì là sai?
Lúc thu dọn đồ đạc, theo Ninh Văn Bác rời đi, Xuân Đào đã nghĩ như vậy, bây giờ cũng vẫn nghĩ như vậy.
Thái thái đột nhiên ban thưởng yến sào cho nàng ta, là đang oán hận nàng ta năm đó câu dẫn lão gia, lại còn ngang nhiên nhảy ra làm di nương sao? Xuân Đào nén giận, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng những năm qua, nàng ta chưa từng làm chuyện gì xấu xa, đại thiếu gia cũng đã đáp ứng để nàng ta tái giá!
Xuân Đào buông thìa xuống, mở miệng gọi: “Thái thái...” – nàng ta muốn nói ra những lời đại thiếu gia đã hứa hẹn.
Triệu ma ma ngắt lời nàng ta: “Bảo ngươi ăn thì cứ ăn, trước kia ở trong phòng thì nhảy nhót tưng bừng, giờ người ta đi rồi mới biết sợ! Muốn bán ngươi thì đã bán từ lâu rồi! Còn đợi đến ngày hôm nay sao?”
Xuân Đào bị mắng đến rơi nước mắt, không dám ăn nữa.
Yến sào mát lạnh theo cổ họng trôi xuống, nàng ta bỗng dưng cảm thấy, những ngày tháng cùng các tỷ muội trong bếp nài nỉ đầu bếp làm canh đậu hũ ăn còn ngon hơn gấp bội.
Nàng ta ở bên cạnh hầu hạ di nương Trần đã được năm sáu năm, biết rõ vị thái thái này không phải người thích trách phạt người khác, trước khi theo Ninh Văn Bác xuống Giang Nam, nàng ta còn dám cả gan lôi kéo di nương Trần cười đùa.
Vạn sự đều đã đổi thay, trên đường đi, nàng ta tận mắt nhìn thấy cảnh tiểu thiếp bị bán đi chẳng khác nào rau ngoài chợ, trở về phòng di nương Trần, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng là những gương mặt xa lạ.
Những tỷ muội năm xưa... Xuân Đào không dám hỏi, cũng không dám làm càn như trước nữa.
Chỉ hai chữ “chính thất” cũng đủ khiến cho một tiểu thiếp như nàng ta run sợ!
Triệu ma ma nhìn nàng ta co rúm người như chim sợ cành, trừng mắt nhìn nàng ta một cái, quát: “Khóc cái gì! Cơm ngon canh ngọt hầu hạ, còn bày đặt ra vẻ ủy khuất?” Nói rồi chỉ vào mặt nàng ta, hừ lạnh: “Ban đầu, lẽ ra ngươi đã bị bán đến nơi dơ bẩn rồi, là thái thái tốt bụng, bỏ ra một số tiền lớn mua ngươi về, còn cho ngươi làm đại nha hoàn quản lý trang sức, kết quả ngươi không biết an phận, dụ dỗ lão gia, thái thái vẫn mở lòng từ bi, không những không đuổi ngươi đi mà còn nâng ngươi lên làm di nương. Bây giờ ngươi ăn sung mặc sướng, thái thái muốn ngươi làm một việc, ngươi có bằng lòng hay không?”
Trên đầu Xuân Đào lúc này cài đầy trâm cài bạc, hai bên tai đeo hai hàng ngọc châu lấp lánh, so với cô bé mặc áo vá, lúc nào cũng thèm ăn năm xưa quả thật khác biệt một trời một vực.
Nghe được những lời này, nàng ta không dám dựa vào giường nữa, lập tức quỳ phịch xuống thảm, hai đầu gối đau nhức, nàng ta không dám kêu một tiếng, chỉ biết vừa khóc vừa dập đầu lia lịa: “Xin thái thái cứ phân phó! Mạng này của nô tỳ là do thái thái ban tặng, thái thái muốn nô tỳ làm gì, nô tỳ cũng nguyện ý!”
Di nương Trần ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: “Ta thấy ngươi cũng lớn tuổi rồi, trong bụng cũng chưa có đứa con nào, lão gia là người như thế nào, ngươi cũng rõ, hai đứa con ruột thịt của ông ấy bây giờ ở nơi nào? Ngươi là người bên cạnh ta, nhìn ngươi tiếp tục đi theo con đường này, ta cũng không đành lòng. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ tìm cho ngươi một người đàn ông tốt, gả ngươi đi.”
Xuân Đào mừng rỡ như mở cờ trong bụng, ngày đêm nàng ta chỉ mong có thể thoát khỏi cảnh ngộ này, sợ di nương Trần đổi ý, nàng ta dập đầu lia lịa xuống đất, thanh âm lanh lảnh: “Nô tỳ nguyện ý!”
Nàng ta hận không thể lập tức rời khỏi đây ngay bây giờ! “Nhưng... lão gia bên kia thì phải làm sao ạ?” Ninh Văn Bác gần đây cứ như hình với bóng, nàng ta không tin ông ta có thể dễ dàng buông tha cho mình như vậy.
Đàn ông đều là hạng người ti tiện, đồ vật bản thân không thích, vứt đó tám trăm năm cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, một khi biết người khác nhòm ngó đến thứ rác rưởi của mình, thì dù là mèo chết, chuột thối cũng không nỡ buông tay.
Ninh Văn Bác cũng vậy!
Triệu ma ma cười nhạt, thản nhiên nói: “Chờ lão gia có mệnh hệ gì, cả đám quả phụ trong nhà tái giá chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
Hóa ra là muốn ra tay với lão gia, vậy thì nàng ta không cần phải lo lắng nữa rồi. Xuân Đào nhìn thái thái thản nhiên uống trà, nói chuyện với Triệu ma ma cứ như đang dặn dò bà ấy ra ngoài mua bó rau.
Giờ phút này, nàng ta mới có chút tin tưởng, di nương Trần là người từ trong đống người chết bò ra.
Xuân Đào rùng mình một cái, nghiến răng gật đầu cam đoan – cho dù có chết, nàng ta cũng sẽ không tiết lộ nửa lời ra ngoài.
Triệu ma ma từ từ nở nụ cười, hài lòng ra hiệu cho Xuân Đào đứng dậy, lấy ra hai thỏi bạc đặt vào tay nàng ta, lại đưa cho nàng ta một gói thuốc k.ích d.ục của Hồ Tăng, dặn dò: “Giết người phóng hỏa, thái thái sẽ không bảo ngươi làm. Thuốc này dùng nhiều có thể khiến nam nhân biến thành thái giám, hắn không chạm vào ai được nữa, tự nhiên sẽ không để ngươi chịu cảnh góa bụa. Ngươi là người của thái thái, có cớ này, ai cũng không thể ngăn cản ngươi rời đi!”
Trong lòng di nương Trần tuy chán ghét Ninh Văn Bác, muốn ông ta chết, nhưng bảo bà ấy xuống tay độc ác như vậy, bà ấy cũng không làm được. Chỉ cần ông ta không còn đến quấy rầy bà ấy nữa, ngoan ngoãn ở nhà làm lão gia, về sau bà ấy vẫn sẽ chăm sóc ông ta chu đáo.
Xuân Đào gật đầu, lau nước mắt trở về phòng, lập tức ném gói thuốc kia đi. Nàng t ta sợ thái thái lừa gạt mình, đưa cho nàng ta là thuốc độc, đến lúc đó, Ninh Tuyên cắt lưỡi nàng ta, nha môn chẳng lẽ lại vì một ả thiếp hèn mọn như nàng ta mà làm lớn chuyện sao?
Nàng ta cảm thấy, chi bằng dùng loại thuốc tuyệt tử tuyệt tôn mà nàng ta đã từng nghe qua thì hơn.
Xuân Đào ngâm nga lấy ra gói thuốc tuyệt hậu của bà ma kia, rắc một ít lên khăn tay. Những ngày qua, Ninh Văn Bác ngày nào cũng đến tìm nàng ta, nàng ta đã sớm muốn thử xem sao rồi.
Chờ đến ngày bước chân ra khỏi cửa này, nàng ta sẽ không bao giờ đặt chân vào nơi thâm cung nội viện này nữa, cho dù phải gả cho một gã bán cá, nàng ta cũng cam lòng!
Nha hoàn hầu hạ Xuân Đào bưng từ phòng bếp vào một đĩa kẹo Vạn Phúc, cười nói: “Di nương Xuân, đây là kẹo lão gia đặc biệt sai người giữ lại cho di nương, lão gia nói lát nữa sẽ đến thăm di nương, bảo di nương tắm rửa trước ạ.”
Xuân Đào cười, ăn hai miếng, sau đó chia hơn phân nửa số kẹo cho nha hoàn, nói: “Ăn nhiều kẹo vào, đến cả đánh rắm cũng có vị ngọt đấy!” Ninh Văn Bác muốn đến, nàng ta chỉ có thể ăn cháo rau cho qua bữa.
Nha hoàn vui vẻ bưng kẹo lui xuống, vừa đi vừa ăn kẹo, chờ đợi phân phó.
Buổi tối, Ninh Văn Bác thu xếp xong tang lễ của đệ đệ, lại dặn dò người phía dưới đi tìm Tào thị, mệt mỏi cả ngày, rốt cục cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Ninh Văn Bác lén la lén lút đến phòng Xuân Đào, muốn tìm chút vui vẻ, thiếp thất mà, chẳng phải là để cho lão gia vui vẻ hay sao.
Xuân Đào mặc một bộ váy áo mỏng manh, để lộ kh.e ng.ực đầy đặn, e lệ chạy đến hầu hạ ông ta uống trà, dùng bữa.
Trên bàn bày biện năm, sáu món ăn chay, Ninh Văn Bác không có khẩu vị, gắp vài miếng rồi thò tay s.ờ s.oạng lên người Xuân Đào.
Di nương Trần là chính thất, y phục của bà ấy, ông ta không dám động tay động chân, trò chơi này, cũng chỉ có thể chơi với thiếp thất mà thôi.
Đáng tiếc, về sau không chơi được nữa, Ninh Văn Bác cười khẩy, nhìn chằm chằm Xuân Đào. Ninh Tuyên sau này còn muốn làm quan, ả thiếp này lại biết chuyện trước kia của ông ta ở Giang Nam, ông ta dự định mấy ngày tới, sau khi cúng bái tổ tiên, lo liệu xong tang sự cho nhị đệ sẽ quay về quê nhà tiếp tục chịu tang.
Đến lúc đó, ở quê, tùy tiện tìm một mụ mối nào đó, biến Xuân Đào thành kẻ câm rồi bán đi thật xa, chuyện cũ năm xưa coi như tan theo làn khói.
Ninh Văn Bác vừa nghĩ cách bán nàng ta đi, vừa cười gian xảo sờ mó lên người Xuân Đào.
Xuân Đào bị ánh mắt của ông ta nhìn đến sởn gai ốc, sợ buổi tối phải chịu tội, thấy trong đĩa còn hai miếng kẹo Vạn Phúc, vội vàng lấy một miếng đút vào miệng con sói đói kia.
Ninh Văn Bác buổi chiều bị Đoạn Viên Viên nhét đầy một bụng kẹo, đến giờ vẫn còn thấy đầy bụng, nhưng ăn kẹo do thiếp thất đút cho cũng là một thú vui tao nhã, bị Xuân Đào nũng nịu dỗ dành vài câu, ông ta đành phải ăn.
Ninh Văn Bác đối với thiếp thất xưa nay chưa bao giờ kiên nhẫn, đến đây cũng chỉ là để giải quyết nhu cầu, nào là yêu đương thề non hẹn biển, tất cả đều là lời nói suông, Ninh đại lão gia ông ta đây há lại là người bị nữ sắc làm cho mờ mắt sao.
Hai ả sủng thiếp ở Giang Nam kia, trong lòng ông ta, cũng chỉ coi như nửa vợ mà thôi, ý nghĩa hoàn toàn khác.
Ăn cơm xong, Ninh Văn Bác cũng không dài dòng, đưa tay c.ởi th.ắt l.ưng của Xuân Đào, dây lưng khó cởi, ông ta liền xé làm hai, dọa cho Xuân Đào giật nảy mình, kêu lên: “Lão gia, đây là đồ mới làm!”
“Có đáng là bao? Ngày mai lão gia cho người đưa vải đến, ngươi làm bộ khác là được.” Ông ta v.uốt ve làn da mịn màng như ngọc, cảm thán: “Nhìn xem, lão gia nuôi ngươi béo tốt chưa kìa, lúc mới theo lão gia, người ngươi gầy tong teo chẳng có mấy lạng thịt.” Nói rồi hung hăng nhéo một cái vào chỗ thịt mềm, cười ha hả: “Đều là do tiền của lão gia nuôi đấy!”
Thật sự là khiến người ta không nỡ mà, nhưng ông ta đã hứa trước mặt con trai, sau này chỉ có Trần thị là vợ.
Chờ nàng ta đi rồi, sau này Trần thị lại may áo cho ông ta mặc.
Ninh Văn Bác nghe thiếp thất nũng nịu, trong mắt lóe lên tia sáng mờ ám, thầm nghĩ, Bảo Nhi, cả đời này, lão gia có lỗi với nàng.
“Chờ về quê nhà, lão gia nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối lương duyên tốt, không để ngươi phải lưu lạc đến chốn bùn nhơ đâu.”
Xuân Đào miệng r.ên rỉ như mèo, uốn éo người như đang leo lên đỉnh núi.
Ninh Văn Bác vừa hành sự vừa hỏi nàng ta: “Theo lão gia, nàng có vui vẻ không?”
Xuân Đào kìm nén ánh mắt khinh bỉ, thầm nghĩ – “Ông có tí tẹo như vậy, làm sao mà vui vẻ cho được?” Miệng nàng ta không ngừng r.ên rỉ: “Lão gia, thiếp chết mất!”
Ninh Văn Bác cười ha hả, chưa đến một khắc sau đã xong việc.
Sự việc xong xuôi, Xuân Đào mềm nhũn người, từ trên người ông ta bò xuống.
Ninh Văn Bác ở chỗ di nương Trần, tối nào cũng phải tắm rửa, đến chỗ thiếp thất, ông ta cũng chẳng còn để ý chuyện đó nữa.
“Bảo bối ngoan, lau người cho lão gia, đêm nay chúng ta ôm nhau ngủ nhé.” Ông ta dựa vào gối, lấy chân cọ nhẹ vào mông Xuân Đào.
Xuân Đào châm nến, lấy từ đầu giường ra chiếc khăn đã tẩm thuốc, chậm rãi lau phần th.ân dư.ới cho Ninh Văn Bác, liếc mắt đưa tình: “Lão gia phải ngày nào cũng đến thăm nô tỳ đấy nhé. Nô tỳ không giống như những con hồ ly tinh khác, chỉ bám lấy lão gia đòi hỏi, chẳng làm gì cho lão gia cả.”
Ninh Văn Bác cười hả hê hai tiếng, ôm lấy nàng ta ngủ.
Trước kia, Xuân Đào ngày ngày ở bên cạnh, ông ta cũng chẳng thèm để ý đến nàng ta, Xuân Đào tuy đẹp, nhưng có Trần thị như châu như ngọc ở đó, cái đẹp của nàng ta cũng trở nên tầm thường.
Ở Giang Nam, hai ả thiếp kia quản ông ta rất chặt, ngay cả nha hoàn có chút giống Trần thị cũng không cho ông ta đến gần.
Bây giờ thì hay rồi, bàn tay của Ninh Văn Bác lại lần mò lên ngực Xuân Đào.
Đào chín mọng, quả nhiên là ngon hơn đào non nhiều.
Hai ngày sau, quan phục và mũ mão của Ninh Tuyên đều được đưa tới.
Đoạn Viên Viên bảo hắn mặc cho nàng xem thử, tuy chỉ là một chức quan thất phẩm, mũ mão cũng chỉ là một cành hoa đơn giản, nhưng người may quan phục quả thật có mắt thẩm mỹ, cổ áo tròn, tay áo rộng, trông vừa nho nhã lại phong lưu.
Ninh Văn Bác bảo con trai để đến ngày tế tổ hãy mặc. Đoạn Viên Viên đóng cửa phòng lại, mặc kệ lão già kia, hai mắt sáng rực nhìn biểu ca, nói: “Huynh mau mặc thử xem!”
Nàng đang mang thai, ngày tế tổ chưa chắc đã được sắp xếp đứng trước mặt tổ tiên nhà họ Ninh để dập đầu, đây là biểu ca của nàng, nào có lý nào để người khác nhìn lâu hơn nàng được.
Ninh Tuyên ngoan ngoãn cầm lấy y phục, đi vào sau bình phong thay.
Hắn vốn cao ráo, mái tóc được giấu trong mũ sa, càng làm nổi bật dung mạo tuấn tú.
Quan hài là loại hài đế dày màu đen, phần đế trắng dày hơn giày bình thường rất nhiều, dân chúng nhìn vào giày là có thể biết ngay ai là quan lớn cần phải quỳ lạy.
Hiện tại, Ninh Tuyên cũng đã là quan lớn rồi, Đoạn Viên Viên mỉm cười nhìn chằm chằm vào đôi hài.
Ninh Tuyên phất tay áo, bước đến trước mặt biểu muội, hỏi: “Thế nào, đẹp không?”
Đoạn Viên Viên từ trên xuống dưới đánh giá biểu ca một lượt, rất nhanh đã hiểu ra vì sao có người lại thích chế độ... Nàng ấp úng hồi lâu cũng không nói nên lời, chỉ thấy hai gò má ửng đỏ như ráng chiều, so với ngày biểu ca làm tân lang cũng chỉ kém một chút mà thôi, nàng thật sự không nỡ bảo Ninh Tuyên cởi ra!
Tâm tư của Đoạn Viên Viên đều thể hiện rõ trên mặt, nàng không nói, Ninh Tuyên cũng có thể đoán được.
Ninh Tuyên cười lớn, không ngờ biểu muội lại thích như vậy, vậy y phục của phi ngư thì sao, nàng có thích không nhỉ? Bản thân cũng đã có chỗ dựa rồi, ở nhà mặc vào chơi với biểu muội một chút cũng không phải là không được.
“Sao sinh hài tử lại lâu như vậy?” Ninh Tuyên khẽ thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, vén y phục của biểu muội lên, hôn lên bụng nàng vẫn còn bằng phẳng, cười nói: “Hay là để mẫu thân ở lại chăm sóc muội nhé?”
Mẫu thân đã chịu khổ nhiều rồi, trước kia, hắn luôn nghĩ sau này nhất định sẽ bù đắp cho bà ấy, nhưng lần này nhìn thấy mẫu thân gầy trơ xương, hắn không thể chờ đợi thêm nữa.
Đợi đến lúc có cơ hội rồi mới làm, e là sẽ chẳng bao giờ có cơ hội.
Đoạn Viên Viên có chút kích động, đây là đồng ý cho di nương ở lại rồi sao?
Nàng gật đầu, nói: “Mẫu thân đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, huynh còn để người quay về, muội sẽ không để ý đến huynh nữa!”
Ninh Tuyên nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng, trong lòng chua xót vô cùng.
Hắn là con trai ruột của Ninh Văn Bác, mẫu thân là người phụ nữ năm xưa ông ta bất chấp sự phản đối của ông bà, nhất định phải cưới về.
Sao con người ta có thể nhẫn tâm đến mức này?
Đoạn Viên Viên ôm chặt lấy Ninh Tuyên không buông, không cần nghĩ cũng biết, biểu ca nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của di nương Trần chắc chắn là đau lòng lắm.
Ninh Văn Bác, lão già chó má! Nàng vừa v.uốt ve mái tóc của Ninh Tuyên đang áp trên đầu gối mình, vừa mắng.
 

Bình Luận (0)
Comment